Cầm lấy văn kiện quan trọng trong tay, dù không gọi điện được cho Lăng Thanh, Lục Nan Hy cũng không dám gián tiếp truyền tay người khác mà đưa cho anh được, nhất thiết phải tận tay mới yên tâm.
Trong lòng cứ mãi bồn chồn, liệu có nên hay không đây?
“Đến nước này, mày còn đắn đo mà lo lắng cho hắn ta?” Như có một ác quỷ ngự trị trước mặt, ăn nói như thật ở trên đỉnh đầu, làm Lục Nan Hy có chút hoảng hốt với ảo giác bản thân sinh ra. Đồng thời, thần trí như bị úng nước, thầm nghĩ sẽ trả lại văn kiện chỗ cũ, nhưng lại không nghiệm được, điều gì khiến bản thân phải suy nghĩ nhiều lần như vậy?
- Lãng Lãng a....nhớ cậu......
Mậu Hoạch Ma cùng Ngô Kỳ Phong nối đuôi phía sau, như tiểu hài tử mà tranh nhau đường đi, chỉ cần cả hai này xuất hiện thì liền là một nơi bình thường yên tĩnh cũng trở nên biến đổi ồn ào. Nhưng ngay thời điểm Mậu Hoạch Ma đẩy cửa, giọng điệu mềm nhũn như nước vang vọng, Lục Nan Hy tay đầy mồ hôi, còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, nhưng lúc nghe đến giọng nói bất ngờ này thì đột nhiên giật bắn mình, làm rơi cả tá bánh trên tay, cô còn đang đau đầu khi nghĩ đến người dọn dẹp sẽ thế nào cực khổ.
- Cô....cô là....
- Lăng Khấu Thiên...
Ngô Kỳ Phong trố mắt nhìn Lục Nan Hy điệu bộ thoải mái nhất, ôm lấy gối trên người, cũng thầm đoán ra được ít nhiều. Nhưng Mậu Hoạch Mà thì khác, ánh mắt có chút biến chất, là đang nghĩ đến đây chính xác là người nào.
- Tích Lãng anh ấy ra ngoài rồi, hai người có việc?
Lục Nan Hy nhanh trí thay đổi suy nghĩ, cô nhất thiết phải mượn danh Lăng Khấu Thiên rồi, bởi cô không muốn dính dáng đến những người này, là không có lợi cho mình, càng ít liên quan thì càng tốt đi, chỉ có cô từng khẳng định mình trước Mậu Hoạch Ma cho nên hơi lo lắng một chút.
- À...chỉ là một chút chuyện nam nhân thôi.
Ngô Kỳ Phong lắc đầu, như trẻ con bị người lớn bắt tội, vẻ mặt vô cùng đáng nghi ngờ, cả lời nói ra càng thêm miễn cưỡng, là anh định gọi Tích Lãng đêm đến Bích Vũ, hôm nay lại có “gà” mới, vốn đến tận nơi là ép buộc hắn đi ngay lập tức nhưng hiện tại xem ra, là hơi khó rồi, chẳng nhẽ vì một cuộc ăn chơi, lại làm tan vỡ gia đình hạnh phúc người ta. Anh biết rõ hắn phủ nhận, tuyên bố trước toàn bộ báo chí nhưng là, hắn muốn thỏa thuận này sẽ không một ai biết. Nhìn bề ngoài không êm ấm nhưng bên trong lại hạnh phúc hơn tưởng tượng.
- Chuyện nam nhân?
Mậu Hoạch Ma vẫn im lặng dò xét Lục Nan Hy, chiếu từng đợt ánh mắt lạnh lẽo đến, làm cơ thể cô như khó ở, liên tục cử động như hòng tránh né đi, cũng như cố gắng bình tĩnh hết mức khả năng, vốn hắn ta là người xôn xáo, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng hiện tại lại trầm lặng dò xét, khiến cô không ngừng sợ hãi, giả vờ như cô là đang quan tâm đến Tích Lãng sự để xua đi gượng ép, nhíu mày gắt gao nhìn Ngô Kỳ Phong đang lúng túng tay chân, anh như con rối hơi nhoi nhoi tay chân quảng cáo thương hiệu, làm cô phì cười không kiêng dè, anh thực có khiếu về diễn tấu hài.
Còn chưa có thả lỏng bao lâu, phượng mộc cửa lớn lại một lần nữa đẩy ra, là Tích Lãng tiêu sái đi đến bàn làm việc, nhìn đến ba người đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt luôn luôn vô cảm, thậm chí còn xen lẫn một chút khó chịu. Từ nãy giờ hắn không có mặt ở đây, có phải hai người này lại tán tỉnh Lục Nan Hy không? Chỉ có phát hiện cô trước cười vui vẻ, sau thấy hắn thì im bặt, thì liền cảm thấy không còn chút hảo khí.
Hắn ghen a? Không, hắn phủ nhận cảm nhận bản thân, hắn đâu có dở hơi mà ghen với đối tượng như cô đâu, vừa không sức hút mà còn gây khó chịu.
- Hai người ở nơi này làm gì?
Như giận cá chém thớt vô tình mà bản thân Tích Lãng cũng không hay biết, con ngươi hổ phách sắc lém chĩa thẳng vào hai nam nhân trước mặt không dấu giếm, đen mặt mà tra hỏi, không chút thư giãn nào.
Ngô Kỳ Phong kịp phản ứng đầu tiên, mau chóng đi đến bên cạnh Tích Lãng mà thì thầm to nhỏ, làm cô cũng rất tò mò nhưng lại không dám đến gần hơn để “vô tình” nghe thấy. Ánh mắt nhìn hắn cũng thầm trốn tránh, bởi chỉ sợ hãi hắn nhìn hành động kỳ lạ của cô mà nghi ngờ, chừng nào trong túi còn văn kiện đó, cô còn ở ngay trước mắt hắn thì cô không thể yên tâm được.
- Cô có thể ra về sớm.
Với mới nghĩ qua, liền nghe Tích Lãng cho phép rời khỏi, Lục Nan Hy không kìm được hào hứng như tung được vàng trong tay, nhanh chóng khoác lấy áo cùng ôm chặt túi vào ngực rời khỏi, không nghĩ đến Mậu Hoạch Ma đã suy xét mình lâu đến mức nào, ánh mắt kia đáng sợ đến mức, cô chỉ muốn chọt cho nổ hai mắt đi. Nam nhân lại nhìn nữ nhân như vậy, không phải quá ư bất nhã?
- Cậu...cô ta, không phải Lăng Khấu Thiên đúng không?
Hay tay chéo nhau khoanh lại, các ngón tay thon dài chống cằm bản thân, nhìn đến Tích Lãng cùng Ngô Kỳ Phong thời điểm nghe đến ngạc nhiên mà há hốc mồm, to đến mức “cá sấu” cũng chui lọt~~
- Sao? Đừng đùa chứ, rõ ràng cô ta...
Còn chưa có nói hết ý muốn, Ngô Kỳ Phong đã bị Tích Lãng cướp đi quyền phát biểu ý kiến bởi ánh mắt như loé tia tử thần, thầm thông báo “ câm miệng” nha.
- Vậy tại sao cô ta y hệt....vã lại còn diễn rất đạt, tiếp chuyện tụi này như thể là Lăng Khấu Thiên thật sự?
- Tại vì các người quá mức đàng hoàng, đối cô ấy không thể không đề phòng.
- Này, ý cậu là sao đây?
Sau 15 phút đi taxi, ít nhất may mắn là đường lớn không bị đông đúc cho nên việc di chuyển thuận tiện. Vừa về đến nhà, mắt tự động tìm kiếm Tuệ Mẫn Mễ nhưng giây sau lại tay gõ trán bản thân, là cô quên mất Tuệ Mẫn Mễ bảo dạo này cô đã có công việc, đã có chủ bản tiếp nhận a.
Cởi đi giày, đôi chân nhỏ nhắn sưng tấy, gót chân nổi rệp đỏ, nhức đau đi cũng không muốn nổi, nhưng cũng cố gắng cho bản thân tắm thư giãn cái đã. Cô đã căng thẳng đủ rồi, đưa tay đón lấy khăn tắm lớn. Mặc dù nhà tắm của tụi cô không quá ư là sang trọng nhưng đã có bồn tắm ngăm mình thế này thì còn hơn cả chữ hảo.
Hơi nước nóng lan tỏa, làm động lại hơi ấm dễ chịu, thần trí thoải mái thả lỏng ít nhiều. Trong đầu lại nhớ đến, lần đầu tiên của cô, hắn ép cô ở nhà tắm mà làm “việc ấy“. Khỏi cần đoán, mặt mày cô đã đỏ ửng đến nơi nào rồi, ngượng ngừng như thiếu nữ mới lớn, không còn nghĩ đến việc gì nữa, tay bóp chặt bông tắm, bọt xác phòng ôm khắp cơ thể, làn da trắng nõn không tỳ vết, cùng bầu ngực ẩn ẩn hiện hiện, có thể cướp lấy bao ảo tưởng mộng xuân nam nhân rồi, chỉ có miệng ngân nga yêu đời, như thế giới ngoài kia không còn liên quan đến mình, cô một thế giới riêng mà khuây khỏa lăn xả thỏa thích, không có thứ gì để tâm nữa, hoàn toàn dùng thái độ trống rỗng mà hờn trách thế gian thế sự, than thân trách phận, kêu gọi ưu đãi từ đấng cứu thế soi xét đến tấm thân khốn khổ nhỏ bé này đang từng ngày giày vò. Nhưng sơ sài mức này, đấng cứu thế có nghe thấy hay không? Biện pháp là, cô không ngại đưa hai tay chấp niệm lại, vẻ mặt vô cùng thành ý, không để ý rằng đây là một việc vô cùng dở hơi ở nơi khiếm nhã như nhà tắm.
Đến bước đường này, tự nhiên cảm giác muốn gắn kết hơn bao giờ hết. Sợ hãi với việc nhìn nơi nơi, không có một ánh nhìn thân quen, từng người một thân thiết để tâm, lần lượt đều rời đi, bất lực cũng chẳng thể khóc hận. Nhưng thế gian này, nơi nào là chốn ải của hạnh phúc, là vô lo vô ngại?
Lục Nan Hy ngẩn người, nhìn bàn tay bản thân, các đốt nhỏ nhắn, tròn tròn như các đốt bột dài. Chuyện tốt, chuyện xấu đều làm qua, cho nên việc gì phải hổ thẹn nữa. Chẳng biết qua bao lâu, nước nóng cũng dần chuyển lạnh, hàn khí xâm nhập khiến cơ thể không ngừng run rẩy. Vốn nghĩ đến, không phải quá nực cười, cô là sao chổi ư? Trơ lỳ ra để mặc người ta thích thì cứ việc mắng chửi, lăng mạ và hạ nhục. Nhiều khi bức bách mà tự hỏi bản thân, liệu mình có tự tôn tự trọng hay không?
Thôi, mệt mỏi quá~~ xem như cô không hiểu người ta bàn tán hay nói năng hay hành động cái gì, là không cùng tiếng nói.
Cửa sổ thông thoáng bên trên như cũng muốn cười trêu Lục Nan Hy, từng đợt gió từ bên ngoài kéo vào “phù phù”, khiến cô không chết cóng thì cũng nổi da gà mà cứng người.
- Lạnh quá mẹ ơi....
- Hy Hy.....
- Tớ nơi này...
Tuệ Mẫn Mễ nghe thấy tiếng vang ở nhà bếp, liền lật đật cởi bỏ đi áo cùng mũ rộng vành, chạy đi ngay lặp tức, mắt dò xét bốn phía, sau đập vào mắt cô là Lục Nan Hy ngồi chèm bẹp ở xó góc, tay bưng lấy bát cháo nấu ăn liền mà thổi đi thổi lại phù phù~~
- Cậu....quá đáng nga! Vừa nghe qua điện thoại, liền thay đổi ca trực trở về, ai ngờ...chẳng có cái khỉ gì.
- Chẳng phải có người dặn dò tớ, phải gọi đến thông báo a, hiện tại...tớ tổn thương thể xác lẫn tinh thần, cho nên gọi cậu là hợp lý rồi. Xem như tớ không thất lời, người đường hoàng có khác mà.
Khoé môi Tuệ Mẫn Mễ giật giật khó coi, tay chống lên hông, hai chữ bất lực hiện rõ trên trán lấm tấm mồ hôi, biểu cảm thì thôi, khó mà đỡ được “Khá đường hoàng nhể?” Là giọng hơi nhưng mà ken két răng nhưng muốn ăn tươi nuốt sống Lục Nan Hy trước mắt tự tại, hại cô chạy bán sống bán chết trở lại, xem ra lo lắng công cốc rồi, nhưng hiện tại cũng là chuyện tốt rồi, không gây chuyện là ổn rồi.
- Nhìn mặt cậu kìa, bí xị...là nghĩ đến cậu lời an ủi chỉ nói xuông, bảo tớ gọi này nọ, thông báo rồi còn có trả thù này nọ, thôi, sau này không cần đối cậu vào danh sách gọi đến đầu tiên nữa.
- Đâu có, tớ đâu có ý đó.
Tuệ Mẫn Mễ đen mặt, cổ họng khô khan, quay đi mở tủ lạnh tìm bình nước, giây sau lại nghe cằn nhằn, quả thực trên đời này, người Lục Nan Hy cằn nhằn thoải mái thuận miệng không nghĩ ngợi, cũng chỉ có thể là cô thôi.
- Cậu bảo tớ là nằm một chỗ hưởng thụ a? Nhìn đi, trong tủ lạnh không còn một cái gì nhét bụng, lại còn bảo, cháo ăn liền trên tay tớ là hưởng thụ?
- Vậy cậu muốn có cháo ăn liền hay là không có bất cứ thứ gì?
- Ý tớ...ha ha, ăn gì cũng được mà.
- Rốt cuộc, tớ hiện tại còn không biết chắc chắn, ai là chủ nhà?
Tuệ Mẫn Mễ cũng ngồi bẹp xuống nền, chỉ tay giận dỗi, đối Lục Nan Hy húp cháo xột xột~~ là bất khả kháng.
- Thì xem như.... aa nóng quá.... cậu chủ nhân, tớ là ở tạm là được rồi “rột...rột“.
- Trời ơi!!! Ngó xuống mà coi, đảo chánh giữa ban ngàyyy...
Một cuốc điện thoại gọi đến, như một phút nghỉ ngơi giữa hoang tàn khói lửa. Một- bia, hai- mồi, ba- hảo hữu, chẳng phải là sơn hào hải vị rồi a?
- Hai tuần nay biến mất, tôi còn tưởng không còn gặp lại anh nữa.
- Vậy anh đã thành công rồi đúng không? Trong tư tưởng nhỏ bé kia, rốt cuộc cũng có một chỗ tạm vừa anh trú.
- Hoang tưởng.
Lục Nan Hy ngồi kiểu thấu đời, một chân khép, một chân gập thẳng, tay cầm chai bia lạnh bọc giấy ăn trong tay, chỉ hận không thể ừng ực liên tục từ chai này đến chai khác. Đối Phong Đường Minh bong đùa hai ba câu, nhưng thực sự, là hai tuần qua không nghe ngóng gì, không phải rất khác thường, chẳng lẽ râu bạch tuộc cũng chịu thả mình rồi, còn tưởng anh ta biến mất luôn thể, có đối tượng mới. Cô mặc dù không có nửa điểm cảm thấy yêu mến anh ta, nhưng là sẽ tò mò đến đối tượng đó sẽ như thế nào.
- Tháng sau ra mắt lịch công chiếu phim chính thức, anh đảm nhận chính đoạn, anh muốn mời em, thân phận là người bên cạnh cùng anh đến buổi ra mắt được không?
Phong Đường Minh nhìn Lục Nan Hy nửa mặt xinh đẹp có chút do dự.
- Sẽ có nhiều phóng viên cùng khách mời? Sẽ có dùng hình ảnh đăng báo chí tùm lum tà la, thôi bỏ đi.
- Không có, chỉ toàn những người chuyên môn thôi.
Phong Đường Minh nói dối một cách trắng trợn, mục đích duy nhất chỉ muốn sóng tay cô trước mặt mọi người, dù cô mãi cự tuyệt, nhưng trước mắt phóng viên, nhất định không ngoài ý nghĩ, cô là tình nhân của mình. Không cần chính chủ thừa nhận, chỉ cần bàn dân thiên hạ nhìn rõ là được. Để xem, cô còn đường nào từ chối nếu anh nhất quyết thừa nhận đây? Là ép buộc có tổ chức.
Lục Nan Hy cũng nghĩ đến, lúc anh nghe thấy mình nằm ở bệnh viện thì vội vội vàng vàng chạy đi đến, đã xem anh như bạn bè rồi, chỉ việc nhỏ đi cùng như vậy, có gì khó. Nhưng cô lại chẳng hiểu, đi cùng ở thảm đỏ như vậy, sẽ có ý nghĩa như thế nào.
- Hai người có thôi đi không? Thực muốn hận, Trình Giảo Kim* đây không muốn thừa nhận, “bóng đèn” cũng không muốn sáng.
*Kì đà cản mũi.
Phong Đường Minh liếc mắt hữu ý nhìn Lục Nan Hy, cô có hiểu nhưng cố vờ không muốn hiểu, nhìn rõ, tên này đúng thực bệnh hoạn, nhất định cô sẽ không bao giờ kết tình thâm với anh ta.
- 3 người thân một mình, không có một ai quá mức quan hệ, sao lại có thể nói cậu là Trình Giảo Kim?
Tuệ Mẫn Mễ cảm thấy thực sự tệ cái không khí, là hai người này nghĩ mình là tấm thớt a mà liên tục giận cá chém thớt thế này. Định bước đi, nhưng nghĩ đến ca làm cũng vì chuyện này mà dời đi còn bị tăng thêm buổi vì vô cớ, nhìn lại khô còn nhiều, bia cũng còn nhiều, cho nên thuyết phục bản thân mặt dày một chút mà nán lại.
- À, xém nhẹm một chút là quên mất, đến giờ cậu phải uống thuốc không phải sao? Còn ngồi đó hàn huyên nữa.
Lục Nan Hy không nhịn được hét lớn, không để ý đến giữ hình tượng thanh cao nữa.
- Ác mộng, là ác mộng! Tớ đã uống nhiều đến mức nào rồi, hiện tại đã khỏe, còn gắng ép bản thân uống để làm gì nữa?
- Thuốc còn đó, là theo đơn cậu uống không đều đặn, hiện tại cứ uống đi, hoàn toàn không có hại mà, không lợi chiều dọc, cũng bổ chiều ngang.
- Ăn nói không có lý.
Cô giận dỗi đứng thẳng người quay đi, nhưng còn chưa mấy bước, nghĩ đến đầu óc mình hiện tại đã có hơi chút choáng váng vì men rồi, với nam nhân này, là người không thể tin cậy, có phải hay không nên rời khỏi rồi. Là cô lo cho mình hậu hỏa trước.
- Khoan, sao anh không rời khỏi đi, tối trời như vậy lại ở riêng hai nữ nhân, không phải rất khó coi?
Nhìn vào cách cô đối, nhất định sẽ không ai tin lời nói, Phong Đường Minh hiện tại nổi tiếng ngút trời, có doanh thu cao nhất nhì giới điện ảnh hoa lệ.
- Là anh mang đến bia, mang đến mồi, có thể hay không một lần được nghĩ tốt?
- Đó là điều không thể, nam nhân các người, cùng một duột, rất khó thay đổi. Giang sơn dễ đổi nhưng bản tính thì khó dời.
Lục Nan Hy trực tiếp quẳng Phong Đường Minh ra ngoài, trước nhìn cửa đóng sầm, anh còn ngỡ ngàng, là anh bị đuổi đi thực ư? Trên đời này, chỉ có một nữ nhân mới dám làm như vậy, như vậy mới xứng là người anh để mắt. Không quá mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng yếu ớt, dở dở ương ương nhưng là làm phái mạnh không thể kìm được.
Uống xong ngụm thuốc, cũng nghe tiếng xe Phong Đường Minh đi xa, chỉ cần nghe hơi cũng biết đó là xế hộp đắt tiền. Quả là những người đầy tiền, thì đều đầy hãnh diện, đều muốn mua thứ đắt tiền, cốt chỉ để phô trương, cô không hiểu vì sao trong suy nghĩ bản thân, lúc nào cũng nhìn vào mặt tiêu cực.
- Cậu đừng giấu mình, vì có Phong Đường Minh nên mình không muốn hỏi, cậu có chuyện buồn đúng không? Từ chiều đã thấy cậu kỳ lạ.
Hít một ngụm hơi lạnh, sopha dù không đắt tiền nhưng rất êm mông, mắt nhìn ra ngoài ban công nhỏ kia, trước còn chưa nhìn đến các giàn hoa ngoài kia, hiện tại như đã mọc nụ, lớn hơn rất nhiều, màn đêm dày đặc ảm đạm nhuốm cả tâm khảm.
- Tớ hỏi cậu, có bao giờ trải qua cảm giác yêu một người đến độ...chết đi sống lại chưa?
- Cậu định mang thái độ đó sống cả đời? Trời cũng có lúc mưa lúc nắng, người cũng có lúc vui lúc buồn. Cậu sống không có vui vẻ, vậy cậu không thấy nặng nề sao? Anh ta đối xử cậu thậm tệ, xem nữ nhân như cỏ rác, dắt mũi như tụi ngốc quanh mình làm trò hề, thậm chí...còn tàn nhẫn man rợ cướp đi... con của cậu, anh ta đã cạn tình, sao cậu còn không cạn nghĩa đi. Tớ hiểu, dù có nói chân lý với cậu đi chăng nữa, thì một nghìn lần, cậu cũng không muốn hiểu. Nhưng...hãy tỉnh lại đi. Người đàn ông đó, không xứng đáng. Cậu biết trong mắt tớ, cậu như thế nào không?...Chỉ có nhu nhược.
Tuệ Mẫn Mễ gần như tức khí mà phồng man trợn máng, vốn chỉ muốn thức tỉnh cái con người u mê trước mắt không có đường ra này. Có biết bao nhiêu con đường mở ra trước mắt, hoàn hảo không thể chê bai vào đâu được, nhưng cô lại cứ chọn ngõ cụt mà đi vào, sau dằn vặt bản thân không đủ tốt.
Ái - vốn là thứ phản lập của công minh.
- Tích Lãng, vốn là một người đàn ông không tầm thường, chúng ta không cùng một thế giới, hiện tại ngồi đây phán xét hắn ta, thực cảm thấy không có chỗ hợp lý. Cậu may mắn được đến gần hắn, cùng hắn sống chung này nọ, hãy tóm gọn như một giấc mộng đi, không thực cũng không ảo. Chúng ta có thể sẽ bị chết ngạt chỉ vì tiền hẳn quẳng không chút bận tâm, cùng như rơm rạ, mạt rẻ. Trèo cao, té đau. Tớ biết cậu yêu anh ta, nhưng mà địa vị, bộ mặt xã hội, hiện thực sẽ không cho phép.
Đúng, trèo cao, té đau. Là may mắn tận mạng cũng không thể diễn tả, là kiếp trước có căn tu đi, mới được một lần bước chân vào giới thượng lưu mà nhìn xem họ sinh hoạt như thế nào. Lúc trước, cô nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần câu này, nhưng hiện tại, nghe lời này từ miệng Tuệ Mẫn Mễ, còn hơn nước lạnh hất thẳng vào mặt. Bao nhiêu xấu hổ, mất mặt đều ngửi được mùi vị. Yết hầu lên xuống liên tục, cuồn cuộn đợt men càng thêm say, muốn nói gì đó nhưng chỉ rặn ra được từng chữ ấy.
- Tớ...muốn đi ngủ rồi.
Bộ dáng lết thết từng bước này, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.