Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 77: Chương 77: Bữa cơm “giông tố”




“Anh cũng chẳng phải hoa ăn thịt người, em sợ anh làm gì chứ?” Đáy mắt Đường Hoan để lộ ra vẻ bực tức, dựa vào điều gì mà cô bị anh trêu ghẹo như vậy chứ? “Tránh ra, ở nhà còn một đống việc đang chờ em về làm đấy, không có thời gian ở đây với anh đâu.”

“Buông em ra cũng được.” Đoạn Kim Thần rộng lượng nói.

Hai mắt Đường Hoan sáng lên, ngước mắt nhìn anh.

“Vậy anh còn không mau thả tay ra?”

“Hôn anh một cái.”

“……..”

Đường Hoan chau mày, vẻ mặt xấu hổ, cô thật sự không thể hiểu được tâm tư của người đàn ông này. Người này nói gió thành mưa, nói mưa thành bão.

“Nếu em không đồng ý, vậy thì em cũng không cần đi nữa.” Đoạn Kim Thần bá đạo nói.

Đường Hoan nghe thấy anh nói vậy trong lòng liền cảm thấy hoang mang, không dám nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh. Nếu như không nghe theo lời anh, thật sự rất có khả năng cả ngày hôm nay không để cô rời đi, hơn nữa nếu để anh nổi giận, không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.

Đoạn Kim Thần không chút vội vã, cười như không cười nhìn cô. Sắc mặt Đường Hoan biến hóa thất thường, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nghe theo lời anh. Dẫu sao thì những chuyện thân mật hơn thế này họ cùng đều đã làm qua rồi, bây giờ chỉ là một nụ hôn mà thôi, có gì to tát cơ chứ, cứ coi như đang hôn một cái đầu lợn là được! Hạ quyết tâm, trừng mắt nhìn anh nói:

“Đây là do anh nói đấy nhé!”

Dứt lời liền kiễng gót chân hôn lên mặt anh một cái, khi muốn rời đi lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần giữ lại. Cô còn chưa kịp phản ứng, bờ môi đỏ mọng đã bị ai đó khóa chặt.

“Ư….” Muốn đẩy anh ra nhưng hai cánh tay lại bị anh giữ chặt trước ngực, còn phía sau gáy cũng bị cánh tay rắn chắc của anh giữ cố định ở đó, hoàn toàn không có đường tháo chạy. Cảm nhận được sự kháng cự của cô, Đoạn Kim Thần bỗng nhiên cắn nhẹ lên bờ môi của cô, Đường Hoan đau đớn mở miệng, đầu lưỡi anh tiến vào trong miệng cô, một nụ hôn kiểu Pháp cuốn chìm cả hai người vào trong đó. Nhiệt độ trong căn phòng ngày càng tăng lên, Đường Hoan cảm nhận thấy khắp người đang dần bay lơ lửng, nếu như không phải vì phía sau có chiếc bàn làm việc ngăn lại, e rằng lúc này cô đã ngã xuống đất mất rồi.

Một hồi lâu sau, cả hai người cuối cùng cũng chịu buông nhau ra. Nhìn vào gương mặt ửng đỏ của Đường Hoan, sắc mặt anh u ám, nếu như không phải vì đây là phòng làm việc, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

“Mùi vị không tồi.” Đoạn Kim Thần liếm môi, dáng vẻ của anh khiến máu nóng trong người Đường Hoan như muốn tuôn trào.

Người đàn ông này chẳng khác nào yêu quái, một động tác tùy ý cũng có thể làm lay động trái tim của người khác. Đường Hoan trừng mắt nhìn anh, bộ dạng như muốn ngừng mà không được. Ánh mắt anh càng sâu hơn, nuốt nước bọt, cảm nhận được sự thay đổi từ trên cơ thể của người đàn ông ở trước mặt, Đường Hoan có chút cảnh giác, vội vàng né tránh anh. “Anh đừng có làm càn! Đây là ở công ty đó.”

Bị cô đẩy lùi về phía sau một bước, cũng không nổi giận, đôi mắt nguy hiểm nhìn về phía Đường Hoan, vẻ mặt đầy suy tính nói:

“Tối nay về anh sẽ dạy dỗ lại em.”

“Ai cần anh dạy dỗ chứ!” Đường Hoan bực dọc trả lời, “Không có việc gì nữa thì em đi đây.”

Dứt câu, không ngờ Đoạn Kim Thần có đồng ý hay không, quay người bỏ đi, tốc độ như đang có yêu quái đuổi sau lưng cô vậy. Cánh cửa phòng đóng lại, ngăn cách dục vọng đang sôi sục trong người của Đoạn Kim Thần, đưa tay sờ lên bờ môi vẫn còn lưu lại hơi thở của cô ở trên đó.

Sau khi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, Đường Hoan tiến vào trong thang máy, nhịp tim vẫn không ngừng đập nhanh. Nhìn vào bản thân qua chiếc gương được đặt trong đó, sắc mặt cô ửng đỏ, bờ môi sưng sưng, khiến người khác chỉ cần nhìn qua đã đủ biết cô làm gì trong phòng làm việc. Đoạn Kim Thần đáng chết, ai có thể nghĩ rằng một Đoạn Kim Thần cao ngạo là vậy, quả nhiên ở trong phòng làm việc làm chuyện này với cô cơ chứ? Lỡ như để người khác nhìn thấy thì liệu họ có cười chết cô hay không?

Tâm trí rối bời rời khỏi tập đoàn Đoạn Thị, bắt xe quay trở về biệt thự. Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là tại sao tâm trạng của cô cảm thấy vui mừng được chứ? Hơn nữa niềm vui này cho tới bây giờ vẫn chưa hề giảm đi chút nào. Nằm trên giường lật qua lật lại, khi cô đang dần chìm sâu vào giấc ngủ bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phát ra, giọng nói của dì Đồng từ bên ngoài hướng vàoo.

“Phu nhân, cậu chủ nói rằng tối nay sẽ đưa cô về dinh thự ăn cơm, bảo cô chuẩn bị một chút.”

Về dinh thự? Đường Hoan chau mày, xuống giường mở cửa phòng:

“Anh ấy có nói là có chuyện gì không?”

Dì Đồng lắc đầu:

“Phu nhân, cô thật biết nói đùa, cậu chủ sao có thể nói với tôi những chuyện đó chứ? Cậu ấy chỉ dặn tôi bảo cô chuẩn bị một chút, bốn rưỡi chiều nay cậu ấy sẽ về nhà đón cô.”

“Ồ…..” Đường Hoan gật đầu, vừa định đóng cửa phòng, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, nhấc máy lên nhìn vào màn hình hiển thị, là Đoạn Kim Thần gọi tới.

“Alo, có chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng của Đường Hoan phát ra.

Giọng điệu trầm thấp của Đoạn Kim Thần từ đầu dây bên kia truyền tới:

“Dì Đồng đã nói gì với em chưa?”

“Ừ, nói rồi.” Cô đáp một tiếng: “Tại sao đột nhiên phải tới dinh thự dùng bữa chứ? Hôm nay tới công ty không nghe anh nhắc tới?”

Điện thoại bỗng im lặng vài giây, sau đó liền nghe thấy tiếng của Đoạn Kim Thần, anh nói:

“Bố bảo có chuyện muốn nói, tối nay em đi cùng với anh về nhà là được, không cần phải ăn mặc quá long trọng, chỉ là một bữa tiệc gia đình nho nhỏ.”

“Em biết rồi, em tắt máy đây.”

“Ừ.”

Sau khi ngắt máy, Đường Hoan cũng chẳng còn tâm trí muốn đi ngủ nữa, trong đầu luôn dằn vặt tự hỏi tại sao lại đột nhiên gọi họ quay trở về để làm gì, lẽ nào có liên quan tới chuyện Đường Vãn Tình mang thai hay sao? Nghĩ như vậy, lại nhớ tới chuyện sáng nay bắt gặp Đường Vãn Tình tay trong tay với một người đàn ông lạ mặt. Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn, cuộc sống riêng tư của cô ta sẽ bớt đi một chút, ai ngờ vẫn giống như trước đây, bản tính khó sửa. Lỡ như đứa bé trong bụng của cô ta thật sự là của người khác, vậy thì chiếc sừng trên đầu Đoạn Lâm Phong cũng khá dài đó!

Buổi tối, tại dinh thự nhà họ Đoạn.

Cả gia đình tụ họp trong phòng ăn, bầu không khí có chút kỳ lạ, ánh mắt của Đường Hoan và Đường Vãn Tình vô tình chạm phải nhau, như hai luồng điện đối diện với nhau. Đoạn Trấn Nam ngồi ở vị trí đầu bàn, đưa ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn vào từng người một. Thức ăn ở trên bàn vẫn chưa hề động tới, bởi vì ông vẫn chưa cho mọi người động đũa. Nghiêm nghị một hồi, ông lên tiếng nói:

“Tối nay gọi mọi người về đây bởi vì có một chuyện quan trọng cần tuyên bố, Đường Vãn Tình đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Đoạn chúng ta, đây quả là chuyện vui với cả gia đình. Lâm Phong, con nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Vãn Tình, nghe thấy chưa?”

“Con biết rồi bố.” Đoạn Lâm Phong gật đầu, cầm lấy tay Đường Vãn Tình.

Đường Hoan nghe thấy lời nói của Đoạn Trấn Nam cũng chẳng hề có gì ngạc nhiên, bởi vì trước khi tới đây cô đã đoán ra chuyện mà ông cần nói ngày hôm nay có tới chín phần liên quan tới việc Đường Vãn Tình mang thai rồi. Ánh mắt Đoạn Kim Thần cũng chẳng thay đổi là bao, trầm tĩnh ngồi ở đó, thái độ hoàn toàn coi như đây là chuyện của người ngoài. Đường Vãn Tình đắc ý mỉm cười, liếc mắt nhìn về phía Đường Hoan, sau đó lại giả vờ ngoan ngoãn hiền từ nói với Đoạn Trấn Nam:

“Bố, bố yên tâm đi, con nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, dẫu sao thì đây cũng là đứa cháu đầu tiên của gia đình chúng ta.”

Ẩn sâu trong câu nói còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là cô mang thai cháu nội đầu tiên của nhà họ Đoạn, cuối cùng cũng đi trước Đường Hoan một bước. Một người thông minh như Đường Hoan sao có thể không nghe ra ẩn ý này cơ chứ? Chỉ có điều cô không ngốc tới mức sẽ cãi nhau với Đường Vãn Tình ở đây, dẫu sao thì đây cũng là dinh thự nhà họ Đoạn, không phải đấu trường của hai người, cộng thêm hiện giờ Đường Vãn Tình mang thai trong người, là đối tượng đặc biệt quan trọng cần được bảo vệ của nhà họ Đường, cô không muốn tự tìm lấy đường chết cho mình.

Vốn tưởng rằng sau khi nói Đoạn Trấn Nam nói xong là có thể an tâm dùng bữa, nhưng tuyệt nhiên có vài người vẫn chưa hề muốn bỏ qua cho cô. Ánh mắt của Đan Chi Linh rơi trên người Đường Hoan, ám chỉ nói:

“Bây giờ nhỏ cũng đều đã mang thai rồi, sao lớn lại chẳng hề thấy chút động tĩnh nào cả thế này?”

Đường Hoan biết chắc chắn họ sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô, Đoạn Kim Thần yên lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:

“Mẹ, chúng con bây giờ con trẻ, vẫn chưa dự định có con.”

“Không biết là dự định hay không đẻ được nữa đây!” Đan Chi Linh không chút khách sáo nói, “Cẩn thận tới cuối cùng lại biến thành gà mẹ không biết đẻ trứng đấy!”

Thấy Đường Hoan bị mắng, sắc mặt của Đường Vãn Tình càng đắc ý hơn. Đường Hoan vẫn giữ nguyên thái độ, bình tĩnh nói:

“Mẹ, mẹ nói như vậy là không đúng rồi, chúng con bây giờ vẫn còn trẻ như vậy vội vàng có con để làm gì chứ? Có vài người sinh con ra chỉ là vì muốn giữ vững địa vị của bản thân, con cảm thấy chuyện sinh con nên để từ từ thì tốt hơn ạ.”

“Nói bậy!” Đan Chi Linh đập tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Bản thân sinh không được thì cứ nói là sinh không được, còn kiếm cớ như vậy để làm gì, cô tưởng rằng sinh con là chuyện cứ muốn là được sao? Bây giờ còn chưa chuẩn bị, lẽ nào cô định chờ tới ba bốn mươi tuổi mới sinh sao?”

Nắm chặt đôi đũa trên tay, Đường Hoan cay cú nhìn sang phía Đoạn Kim Thần như muốn anh lên tiếng nói gì đó. Nhưng Đoạn Kim Thần vẫn ngồi yên không chút động tĩnh, giống như đây là cuộc chiến giữa phụ nữ với nhau, đàn ông hoàn toàn không nên can thiệp vậy. Nghiến chặt răng, Đường Hoan nói:

“Mẹ, con không hề dự định tới ba bốn mươi tuổi mới sinh con, con chỉ là muốn chờ thêm một hai năm nữa. Hơn nữa chuyện này con cũng từng thương lượng qua với Kim Thần rồi, anh ấy cũng nói rằng để chờ thêm một hai năm cũng chưa muộn, nếu như mẹ muốn con sinh em bé thì mẹ cứ nói với anh ấy, những chuyện như vậy thường đều là do đàn ông làm chủ.”

Đường Hoan thẳng thắn đổ mọi vấn đề lên người Đoạn Kim Thần, còn bản thân thì thoát nạn. Muốn tránh hoạn sao, chờ đấy! Nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là nhà của anh, sao có thể để anh ngồi yên vị ở đó xem kịch được chứ! Ánh mắt của tất cả mọi người đột nhiên chuyển hướng lên người Đoạn Kim Thần, chờ đợi phản ứng của anh, nhưng người đàn ông này chỉ cúi đầu tiếp tục ăn, chẳng màng tới ánh nhìn của người khác. Đan Chi Linh không thể khống chế được bản thân, hai mắt ánh lên vẻ giận dữ, bà nói:

“Sinh con vốn dĩ là chuyện của phụ nữ, cô bớt kiếm cớ cho bản thân đi, hơn nữa mà nói, di truyền giống nòi vốn là nhiệm vụ của người phụ nữ, lẽ nào cô muốn nhà họ Đoạn chúng tôi nuôi gà mái không biết đẻ trứng hay sao?”

Đường Vãn Tình đứng ở một bên sung sướng xem kịch, thấy bộ dạng bị ức hiếp của Đường Hoan, mọi khó chịu lúc ban chiều trong nháy mắt đều tan biến hết. Đường Vãn Tình tranh thủ thêm dầu vào lửa, mỉa mai nói:

“Chị dâu, chị cũng không thể đổ hết mọi chuyện lên người anh Kim Thần như vậy được chứ, đừng tưởng rằng anh ấy yêu chiều chị là chị có thể muốn làm gì cũng được, mọi người đều có mắt cả đó.”

Trong lòng Đường Hoan vốn đã giận, nghe thấy Đường Vãn Tình nói như vậy, máu nóng bỗng sục sôi:

“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang làm gì!”

Một câu nói khiến vẻ mặt đắc ý của Đường Vãn Tình cứng đơ lại, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, đáy mắt bỗng có chút hoảng loạn, không dám tiếp tục lên tiếng. Đoạn Lâm Phong nheo mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Vãn Tình, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.