Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 144: Chương 144: Chế giễu




Liếc nhìn Đoạn Lâm Phong, cô lại nói tiếp: “Lâm Phong, anh nhìn xem họ có giống một cặp tình nhân đang trong giai đoạn cuồng nhiệt không, nhìn dáng vẻ bảo vệ đó mà xem, đánh chết em cũng không tin hai bọn họ trong sạch.”

Đoạn Lâm Phong phụ họa theo: “Anh cũng không tin, nhìn bọn họ không biết đã bao lâu rồi, có lẽ trước đây cô ta đã câu kết với Giang Chi Thịnh khi bọn anh chia tay.”

Khi Đường Hoan nghe thấy Lương Phỉ Phỉ nhắc đến tin tức mấy ngày trước, trái tim cô khẽ thắt lại. Mặc dù chuyện này từng bị tung lên mạng nhưng không có quá nhiều người biết.

Lương Phỉ Phỉ luôn không thuận mắt với cô, nếu như cô ta cho người theo dõi cô, rồi cố ý bảo họ chụp lại những bức ảnh không đẹp mắt kia, sau đó vu khống cô, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Bây giờ nghe những lời chắc nịch của cô ta, những suy đoán trong lòng cô đã được xác nhận hơn nửa.

“Có phải những tin tức trên mạng là do cô đã cố ý cho người vu khống tôi đúng không?” Đường Hoan không quan tâm đến sự giễu cợt của họ mà đi thẳng vào vấn đề.

Lương Phỉ Phỉ nhếch môi cười khẩy: “Là tôi thì đã sao? Đường Hoan, tôi từng nói tôi nhất định sẽ không tha cho cô, cô cho rằng tôi đùa với cô sao?”

Một cơn tức giận dâng lên trong lòng cô: “Lương Phỉ Phỉ, cô được lắm, nếu như cô đã không muốn tôi được sống yên như vậy, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.”

Cô không phải là một kẻ hèn nhát để cho người khác tùy ý bắt nạt, càng nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến bản thân bị bắt nạt nhiều hơn mà thôi.

Cô sẽ không bao giờ lùi bước như trước đây, trước đây là vì cô đã nhân nhượng quá nhiều cho nên mới để mẹ con Đường Vãn Tình đè đầu cưỡi cổ mình.

Nếu như Lương Phỉ Phỉ đã kiên quyết không cho cô sống yên, vậy sau này cô ta cũng đừng hòng có được cuộc sống yên ổn.

Lương Phỉ Phỉ không hề quan tâm đến những lời của Đường Hoan mà khẽ cười: “Vậy sao? Cô muốn đấu với tôi như thế nào? Lẽ nào dựa vào Giang Chi Thịnh sao? Cô đừng quên tôi là cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị và sau này sẽ là người thừa kế công ty.”

Tập Đoàn Lương Thị cũng là một trong năm doanh nghiệp lớn ở Đế Đô, đương nhiên không thể xem thường sức ảnh hưởng của nó, Đường Hoan muốn cứng chọi cứng với cô ta chắc chắn sẽ là lấy trứng chọi đá.

Cho dù Giang Chi Thịnh muốn đối đầu với Lương Thị thì đã sao, anh cũng phải đắn đo vài phần.

“Nếu như cô đã biết thân phận của mình cao quý như vậy, hà tất gì phải so đo với tôi. Lương Phỉ Phỉ, trước giờ tôi chưa từng muốn tranh giành bất cứ thứ gì với cô, nhưng cô lại đẩy tôi đến ranh giới cao nhất của đạo đức, tôi sẽ ghi nhớ món nợ này.”

“Hoan Hoan, em yên tâm, cho dù em gặp phải chuyện gì, anh đều giúp đỡ em.”

“Không cần đâu, đây là chuyện giữa em và cô ta, không liên quan gì đến anh.” Đường Hoan đương nhiên biết rõ Tập Đoàn Lương Thị không phải là đối tượng mà cô có thể dễ dàng đắc tội, cho nên cô không muốn liên lụy Giang Chi Thịnh. “Haha...đúng là tình chàng ý thiếp, tôi sẽ đợi các người cùng nhau tấn công.” Lương Phỉ Phỉ nhìn họ với vẻ mặt kiêu ngạo: “Giang Chi Thịnh, anh đừng cho rằng anh là người thừa kế của Tập Đoàn Giang Thị thì tôi sẽ sợ anh, vừa hay gần đây bố tôi muốn mở rộng quy mô, vậy thì bắt đầu xuống tay với Tập Đoàn Giang Thị của các người là tốt rồi.”

“Lâm Phong, chúng ta đi thôi.” Lương Phỉ Phỉ nói xong không quan tâm đến bọn họ mà nói với Đoạn Lâm Phong rồi ngạo nghễ lướt qua bọn họ rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Đường Hoan mới quay sang nhìn Giang Chi Thịnh: “Đại Thịnh, anh đừng vì em mà đắc tội với cô ta. Tập Đoàn Lương Thị là một công ty lớn không dễ đắc tội đâu, đây là chuyện giữa em và cô ta, anh đừng can thiệp vào.”

“Hoan Hoan....” Giang Chi Thịnh cau mày, hiển nhiên không đồng tình với cách nói của cô.

“Được rồi, Đại Thịnh, em tự biết em nên làm gì, không phải anh đến tìm Đoạn Kim Thần sao? Anh mau đi đi, em còn có việc phải xử lý nên không thể đi cùng anh rồi.”

Nói xong, Đường Hoan ôm đống tài liệu đến văn phòng thư ký của Đoạn Kim Thần, cô đưa tài liệu cho thư ký và bảo cô ấy đưa cho Đoạn Kim Thần ký tên.

Giang Chi Thịnh thấy cô bước vào thang máy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng và bước tới phòng làm việc của Đoạn Kim Thần.

Đường Hoan vừa quay lại văn phòng liền nghe thấy chuông điện thoại, cô nhanh chóng bước tới và phát hiện người gọi đến là La Vưu Phi.

“Trời ạ, cuối cùng cậu cũng nghe máy, rốt cuộc trong khoảng thời gian này cậu đã đi đâu vậy? Mình không thể liên lạc được với cậu, nếu như hôm nay cậu còn không nghe máy, mình định sẽ đi hỏi Đoạn Kim Thần tìm người đó.”

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói quan tâm của La Vưu Phi liền vang lên, giọng điệu của cô ấy tràn đầy sự lo lắng.

“Không sao, gần đây mình bận quá.” Đường Hoan tùy tiện lấy một cái cớ qua loa lấy lệ để cho qua, nhưng cô đã đánh giá thấp sự quan tâm và hóng chuyện của La Vưu Phi.

“Nếu đã như vậy buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, cậu không được từ chối, cậu phải cẩn thận giải thích cho mình, mấy hôm nay rốt cuộc cậu đã đi đâu, hại mình lo lắng cho cậu lâu như vậy.”

“Buổi trưa gặp lại.” Giọng nói của La Vưu Phi khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng, sau khi cúp máy, cô quay người lại và đúng lúc thấy Đoạn Kim Thần đang đứng ở cửa, lúc này anh đang nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Ý nghĩa của đôi mắt đó như đang muốn hỏi ai đã gọi cho cô vậy.

Vẻ mặt của cô cũng không thay đổi quá nhiều, cô làm ngơ trước ánh nhìn của anh và cầm điện thoại đi đến trước bàn làm việc rồi hỏi với tác phong công sự: “Tổng giám đốc Đoạn tìm tôi có chuyện gì sao?”

Giọng điệu lạnh lùng xa lánh như thể hai người chỉ đơn giản là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.” Anh thản nhiên nói, cũng không quan tâm đến thái độ của cô.

“Không cần đâu.” Đường Hoan trực tiếp từ chối: “Buổi trưa tôi có hẹn rồi.”

Đột nhiên cô có chút cảm kích La Vưu Phi vì cuộc gọi của cô ấy rất đúng lúc, nếu không cô sẽ không biết nên tìm lý do gì để từ chối.

Sắc mặt anh đột nhiên tái xanh lại, nhưng Đoạn Kim Thần không hỏi cô là có hẹn ăn cơm với ai, chỉ cần anh muốn biết, lát nữa đi kiểm tra là được rồi.

Anh cũng không nài nỉ mà chỉ thản nhiên nói: “Buổi tối anh có một cuộc xã giao, sẽ về nhà muộn một chút.”

Nói xong anh, cũng không cần biết Đường Hoan có phản ứng gì không liền quay người rời đi, sau khi bóng dáng anh biến mất ở trước cửa, cô mới định thần lại.

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy có chút khó hiểu đối với những lời mà Đoạn Kim Thần vừa nói, anh đang giải thích với cô sao?

Cô lắc đầu, cô cảm thấy nhất định là bản thân đã nghĩ nhiều rồi, một người luôn cho mình là đúng như Đoạn Kim Thần cho dù là buổi tối có hẹn thì sao có thể nói với cô chứ?

Cô tiện tay mở tệp tài liệu trên bàn ra và bắt đầu làm việc.

Buổi trưa, Đường Hoan và La Vưu Phi gặp nhau ở khu vực gần Đoạn Thị, thấy Đường Hoan gầy đi nhiều, trong mắt cô thoáng qua một sự đau lòng: “Hoan Hoan, sao cậu lại gầy đi nhiều như vậy?”

Bàn tay nắm lấy tay Đường Hoan không ngừng siết chặt, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Đường Hoan, giọng nói của cô tràn ngập vẻ lo lắng.

“Mấy ngày nay không thoải mái nên bị ốm.” Đường Hoan cố nặn ra một nụ cười và vỗ tay cô ấy, ra hiệu cho Vưu Phi không cần lo lắng.

“Cậu bị ốm sao? Sao cậu lại không nói với mình?” Thấy dáng vẻ lo lắng của cô ấy, trên mặt Đường Hoan nở một nụ cười thật tươi, cô cảm thấy loại cảm giác được người khác quan tâm này thực sự rất tốt.

“Bây giờ mình đã ổn rồi, chúng ta mau gọi món đi, lát nữa mình còn phải quay lại công ty làm việc nữa.” Dù sao cô cũng không muốn La Vưu Phi quá lo lắng nên không nói thật cho cô ấy biết mà cầm thực đơn lên chuẩn bị gọi món.

La Vưu Phi nghe vậy cũng không lập tức truy hỏi và đợi Đường Hoan gọi món xong cô mới tiếp tục nói: “Cậu hãy nói thật cho mình biết, có phải Đoạn Kim Thần lại gây khó dễ cho cậu có đúng không?”

Nếu không, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi tại sao chỉ trong một tuần ngắn ngủi không gặp Đường Hoan lại gầy như vậy, chẳng lẽ là do mấy tin tức ở trên mạng sao?

Nghe thấy cái tên Đoạn Kim Thần, trái tim Đường Hoan khẽ nhói lên, mặc dù cô giả vờ rất tự nhiên nhưng La Vưu Phi vẫn có thể nhìn thấu được.

“Không, sao anh ấy có thể làm khó....”

“Nếu như cậu không nói, vậy mình sẽ đích thân đi hỏi anh ấy!” Không đợi Đường Hoan nói xong, La Vưu Phi đã tức giận đứng lên chuẩn bị đi tìm Đoạn Kim Thần hỏi rõ mọi chuyện.

Bởi vì cô biết Đường Hoan không nói ra sự thật là vì sợ cô lo lắng. Nếu đã như vậy, cô sẽ đích thân đi tìm Đoạn Kim Thần để hỏi rõ.

Đường Hoan nhanh chóng nắm lấy tay cô và lo lắng nói: “Đừng, mình sẽ nói cho cậu biết.”

La Vưu Phi quay đầu lại nhìn cô rồi ngồi xuống ghế và lo lắng nói: “Điều mình muốn nghe là sự thật, rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tại sao mình gọi mà cậu không nghe máy, cậu hãy thành thật nói cho mình biết, nếu như cậu nói dối một câu, mình sẽ đi tìm Đoạn Kim Thần hỏi cho ra lẽ.”

Nhìn dáng vẻ không nói thật sẽ không chịu bỏ qua của La Vưu Phi, Đường Hoan chỉ đành kể lại sự việc cho cô ấy nghe một cách đơn giản, nhưng cô không hề nói một lời về những gì Đoạn Kim Thần đã làm với cô.

La Vưu Phi nghe xong liền tức giận nói: “Anh ta thực sự quá đáng ghét, sao có thể nhốt cậu ở trong biệt thự chứ? Cậu bị nhốt rồi, lẽ nào không biết tìm cách liên lạc với mình sao?”

“Không phải sau đó mình bị ốm sao? Mình đã ở bệnh viện mấy ngày, hôm qua mới xuất viện, mình định qua hai hôm nữa sẽ liên lạc với cậu, không ngờ cậu lại tìm mình sớm như vậy.” Đường Hoan thản nhiên nói.

La Vưu Phi nghe vậy không khỏi nghi ngờ, cô tức giận đập bàn nói: “Thứ đáng ghét nhất mà mình nói chính là kẻ đứng sau lật trắng thay đen trên mạng và cố tình làm mất uy tín của cậu, nếu như để mình biết kẻ đó là ai, mình nhất định sẽ giúp cậu trút cơn giận này.”

Cô tin rằng những tin tức trên mạng nhất định là do Đoạn Kim Thần đã trấn áp, nếu không anh sẽ không về kịp thời như vậy, còn nhốt Đường Hoan trong biệt thự và tịch thu điện thoại của cô ấy nữa chứ.

Nghĩ đến những oan ức mà Đường Hoan phải chịu trong thời gian này, cô cảm thấy không đáng thay Đường Hoan. Rõ ràng cô ấy không làm gì sai, nhưng lại bị mấy kẻ tiểu nhân kia hô mưa gọi gió ở sau lưng.

“Chuyện này là do Lương Phỉ Phỉ làm.” Trong mắt Đường Hoan lóe lên một tia lạnh lùng, cô lập tức không muốn ăn khi nghĩ đến việc sáng nay gặp Lương Phỉ Phỉ ở công ty.

“Cậu nói cái gì?” Giọng nói của La Vưu Phi đột nhiên cao hẳn lên: “Cậu nói chuyện này là do Lương Phỉ Phỉ đã nhúng tay vào sao?”

Đường Hoan gật đầu: “Bây giờ Đường Vãn Tình đang nằm trong bệnh viện như một người tàn tật, Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành không dám tùy tiện tìm mình gây rắc rối, bởi vì đứa con gái bảo bối của họ phải dựa vào tiền thuốc men của Đoạn Kim Thần, cậu nói xem ngoài Lương Phỉ Phỉ ra, còn ai muốn chống lại mình nữa? Huống hồ cô ta đã tự mình thừa nhận chuyện này.”

Trước đây cô luôn cho rằng Lương Phỉ Phỉ không thuận mắt với cô là vì cô ta thích Đoạn Kim Thần, cho nên mới làm khó cô ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ xem ra cô ta muốn hủy hoại cô hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.