Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 233: Chương 233: Điều kiện




“Suỵt... Đừng nói nữa, vợ tổng giám đốc tới kìa...”

Lúc Đường Hoan đi vào văn phòng liền nghe thấy tiền xì xào bàn tán của mọi người, không ít người còn lét lút nhìn cô.

Cô đương nhiên biết bọn họ đang thảo luận chuyện gì.

Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên nụ cười châm chọc, cô tiếp tục nên bước tao nhã đi vào văn phòng.

Dù sao Đoạn Kim Thần cũng đã nói, bất kể cô làm như thế nào đều được.

Để cô kiêu ngạo thêm hai ngày đi, đến lúc đó đoán chừng cô muốn khóc cũng không khóc được.

Có điều cô nghĩ mãi không ra, vì sao người đàn ông kia lại đột nhiên tốt bụng như vậy, bảo cô dùng bất cứ cách nào cũng phải chứng minh mình trong sạch, chẳng lẽ đầu anh bị lừa đá rồi hả?

Mặc kệ nó, dù sao anh cũng đã nói rồi, cô cần gì phải khách khí nữa.

“Sao em lại ở đây?”

Vừa rồi suy nghĩ quá mức tập trung, vì thế thư ký theo sau lưng cô đi vào từ lúc nào cô cũng không biết, mãi đến khi ngẩng đầu mới nhìn thấy cô ấy cau mày đứng trước bàn làm việc.

Thư ký này đi theo cô từ khi cô mới bắt đầu làm giám đốc, tên là Tiểu An, bình thường làm việc rất chăm chỉ cẩn thận, lúc đầu còn có chút sợ Đường Hoan nhưng về sau ở chung lâu rồi liền phát hiện cô là người ngoài lạnh trong nóng.

“Em... Từ khi chị vào văn phòng em đã theo sau đứng ở đây rồi.” Tiểu An cắn cắn môi đưa văn kiện trong tay cho cô.

Đường Hoan gật gật đầu cầm lấy văn kiện để sang một bên, thấy cô ấy vẫn còn đứng trước bàn làm việc không đi, cô nhướn mày mở miệng lần nữa, “Còn có việc gì sao?”

“Em...” Tiểu An cắn cắn môi, giống như có chút khó mở miệng, “Giám đốc, em tin chị tuyệt đối không phải người như vậy, chuyện này nhất định là hiểu lầm.”

Đường Hoan sửng sốt, nháy mắt hiểu được cô đang nói đến video clip trên sân thượng hôm đó.

Cô đột nhiên muốn cười, người đầu tiên nói tin tưởng cô vậy mà lại là người mới làm việc bên cạnh cô chưa đầy hai tháng.

“Vì sao em lại tin chị?” Cô lười biếng hỏi, thong dong nhìn Tiểu An.

“Bởi vì em tin giám đốc Đường không phải người như vậy.” Tiểu An bĩu môi, hiện giờ từ trên xuống dưới công ty đều cho rằng Đường Hoan là người ghen tị tham lam, trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát.

“Bên phía phòng làm việc của Mộ Vũ Nghiên không có hành động gì sao?” Đường Hoan đột nhiên nhớ tới đoạn video kia đã đăng lên mạng được một thời gian, chẳng lẽ phòng làm việc của cô ta không có bất cứ cách xử lý nào sao?

“Không có.” Tiểu An lắc lắc đầu rồi nói tiếp, “Chắc là bọn họ ngầm thừa nhận chuyện này, muốn mạnh mẽ đổ hết việc này lên người chị. Chị là vợ tổng giám đốc, mà cô Mộ lại là thiên kim nhà họ Mộ, quan hệ với tổng giám đốc lại tốt như vậy, vì thế bọn họ dứt khoát không quan tâm nữa.”

Đường Hoan nghe vậy không nói gì nữa, kết quả thế này cô cũng đã sớm nghĩ tới, dù sao công việc của Mộ Vũ Nghiên cũng có Đoạn Kim Thần làm chỗ dựa.

Lại thêm gia thế của cô ta vốn rất lớn, người khác không dễ gì dám đắc tội.

“Còn nữa...” Tiểu An nói xong, lửa giận vốn có nháy mắt trở nên dữ dội hơn, “Người của phòng làm việc bọn họ nói muốn chị công khai giải thích, nếu không bọn họ sẽ làm chuyện này ầm ĩ hơn nữa.”

“Làm ầm ĩ hơn nữa đúng không?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan cong lên nụ cười lạnh, trong mắt cô hiện lên vẻ châm chọc, “Được, vậy thì cứ để nó ầm ĩ hơn đi, tôi trái lại muốn xem xem rốt cuộc bọn họ có làm đến mức nào.”

Cho dù cô là cô vợ nhà giàu không được yêu thương thì sao, ít nhất hiện giờ cô có năng lực tự bảo vệ mình, nếu Mộ Vũ Nghiên thật sự cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn chịu nhận lỗi thì cô ta hoàn toàn sai rồi.

Tiểu An trừng lớn hai mắt, cho tới giờ cô mới biết Đường Hoan còn có một mặt khí phách như vậy.

Xem ra vợ của giám đốc cũng không đơn giản như mặt ngoài! Cảm xúc tức giận bất bình trong lòng Tiểu An bắt đầu trở nên hưng phấn, cô có chút tò mò Đường Hoan sẽ phản kích thế nào.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì em ra ngoài làm việc đi.” Đường Hoan phất phất tay đuổi Tiểu An ra ngoài. Khi Đường Hoan đang nghĩ xem nên phản kích thế nào lại nhận được điện thoại của La Vưu Phi.

“Hoan Hoan, giờ cậu đang ở đâu? Lát nữa tớ qua tìm cậu.” Cô vừa bắt máy, trong điện thoại đã truyền ra tiếng nói trong trẻo của La Vưu Phi.

Trên mặt cô nở một nụ cười xinh đẹp, Đường Hoan qua loa nói, “Giờ tớ đang ở công ty, cậu đừng lo, tớ sẽ xử lý chuyện này.”

“Cậu nói gì vậy? Chuyện của cậu không phải chuyện của tớ sao? Hơn nữa, chuyện lần này còn là tớ liên lụy đến cậu, đợi tớ giải quyết xong chuyện ở đây liền qua đó tìm cậu thương lượng biện pháp.”

Sau khi nói xong, cô cũng không quan tâm Đường Hoan còn lời muốn nói hay không, gọn gàng linh hoạt cúp máy.

Nghe trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, cô lắc lắc đầu.

Lúc này, ở nhà cũ của nhà họ Đoạn.

Đan Chi Linh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tin tức trên TV, tức giận vứt điều khiển sang một bên.

“Tôi nói rồi mà, từ sau khi nhà chúng ta cưới người phụ nữ kia về liền không có một ngày yên bình, ông xem xem đây là chuyện gì!” Giọng nói chanh chua của Đan Chi Linh vang lên, nghĩ tới Đường Hoan liền thấy tức giận.

Từ lần trước sau khi Đoạn Trấn Nam tái phát bệnh cũ phải nằm viện đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, mỗi ngày đều dựa vào truyền dinh dưỡng sống.

Hiện giờ thân thể ông đã không còn khỏe như hồi trước, cho dù có tỉnh lại về sau cũng phải nằm trên giường.

Quản gia đứng ở bên cạnh Đan Chi Linh nghe thấy lời bà nói, âm thầm thở dài lắc đầu, “Bà chủ, chúng ta vẫn đừng nên can thiệp vào chuyện của cậu chủ, nếu không sẽ chỉ tự làm mình không thoải mái trong lòng thôi.”

Từ khi Đoạn Trấn Nam bắt đầu nằm viện, Đoạn Kim Thần liền không về nhà cũ nữa.

“Hừ, tôi thì có cái gì mà không thoải mái?” Đan Chi Linh hừ lạnh, đứng dậy khỏi sofa cầm lấy túi xách đi ra ngoài, “Tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến chuyện của mấy đứa, tôi đến bệnh viện thăm lão gia đây.”

Đều là vì người phụ nữ đó gả vào nhà họ Đoàn bọn họ mới có thể khiến cái nhà này không còn giống nhà nữa.

Bà đổ hết oán giận lên người Đường Hoan, một ngày nào đó bà nhất định sẽ đuổi người phụ nữ kia ra khỏi nhà họ Đoàn.

Ở biệt thự ngoại thành phía Tây, một người phụ nữ dáng vẻ quyến rũ ngồi trên sofa, tóc dài xõa tung sau lưng, trên người mặc một chiếc váy dài cổ chữ V màu đen khiêu gợi, tôn lên đường cong phập phồng mê người của cô ta.

Ánh mắt của cô ta nhìn vào màn hình TV, vẻ vui đùa trong mắt ngày càng đậm, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Tập đoàn Đoàn thị.

Đường Hoan ngồi trên ghế làm việc xem Weibo, hiện giờ cô cũng coi như là người nổi tiếng trên mạng đúng không? Tất cả những status hồi trước đăng lên Weibo đều bị người ta lôi ra xem hết.

Cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười, mượn danh tiếng của Mộ Vũ Nghiên lại đẩy cô hotsearch, loại chuyện này hồi trước cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Văn phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu An đẩy cửa tiến vào, “Giám đốc Đường, chị Dương bên phòng làm việc của Mộ Vũ Nghiên qua đây, nên sắp xếp gặp mặt hay là để chị ta chờ một lát ạ?”

Chị Dương là người đại diện của Mộ Vũ Nghiên, ở giới giải trí cũng xem như có danh tiếng, nghe nói Mộ Vũ Nghiên là một tay chị ta dẫn dắt đến nổi tiếng.

Chẳng qua không biết lần này chị ta đến đây rốt cuộc là có ý gì?

“Để chị ta vào đi.” Đường Hoan nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đứng dậy khỏi ghế làm việc đi đến sofa ngồi xuống.

“Xin chào giám đốc Đường, tôi là Dương Lệ Quyên, người đại diện của Mộ Vũ Nghiên, rất hân hạnh được gặp cô hôm nay.”

Còn chưa nhìn thấy người đến trông như thế nào đã nghe thấy giọng của Dương Lệ Quyên.

Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tóc ngắn nhanh nhẹn, mặc trang phục công sở đi giày cao gót, toàn thân phát ra khí chất của một người phụ nữ thành đạt.

Trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc người đại diện của Mộ Vũ Nghiên lại trẻ tuổi như vậy, nhưng bề ngoài cô vẫn nghiêm túc đứng dậy duỗi tay bắt tay cô ta, “Chào chị Dương, làm người đại diện nhất định là chị rất bận rộn nhỉ, chẳng qua sao chị lại có thời gian đến tìm tôi vậy, tôi nhớ rõ là tôi không phụ trách việc đại ngôn của cô Mộ.”

Suýt nữa thì quên mất Mộ Vũ Nghiên là người phát ngôn tiếp theo của một công ty mỹ phẩm dưới trướng tập đoàn Đoàn thị, chị Dương cũng đã tới công ty nhiều lần, chẳng qua là cô trùng hợp không ở thôi.

Chị Dương nói thế nào cũng là người có danh tiếng trong giới giải trí, lại thêm thân phận địa vị của Mộ Vũ Nghiên, đối mặt với Đường Hoan tự nhiên có chút kiêu ngạo, “Trí nhớ của giám đốc Đường không sai, quả thật không phải cô phụ trách việc đại ngôn của Tiểu Nghiên, hôm nay tôi tới tìm cô cũng không phải vì công việc, mọi người đều là người thông minh nên tôi sẽ nói thẳng.”

“Chị Dương có chuyện gì không ngại nói thẳng.”

Đường Hoan khách khí nói, trong lòng lại giống gương sáng biết rõ cô ta đến tìm cô vì chuyện của Mộ Vũ Nghiên, chẳng qua cô cũng không chọc thủng.

“Tôi tin rằng giám đốc Đường nhất định đã nhìn thấy những video trên mạng, chuyện đến bây giờ càng ngày càng ầm ĩ lớn, bên chúng tôi hy vọng giám đốc Đường có thể công khai giải thích cho Tiểu Nghiên nhà chúng tôi, bình ổn chuyện này, như vậy bên chúng tôi cũng không truy cứu nữa, cô cảm thấy thế nào?”

Chị Dương tỏ thái độ như thể rất công bằng chính trực khiến Đường Hoan suýt nữa thì bật cười.

Cô đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, quay lưng về phía chị Dương lặng lẽ mở nút ghi âm trên điện thoại ra, “Tôi không biết chị Dương lấy thân phận gì đến nói với tôi những lời này, chị dựa vào cái gì yêu cầu tôi giải thích cho cô ta?”

Cô xoay người lại, hai tròng mắt nhìn chằm chằm chị Dương, vẻ mặt lạnh lùng,

“Theo đạo lý thì tôi mới là người bị hại trong chuyện này, thế nhưng cô ta vẫn còn có lý không buông tha tôi đăng mấy video lên trên mạng đổi trắng thay đen lừa gạt người xem, chị làm người đại diện của cô ta không đứng ra làm sáng tỏ sự thật, trái lại còn đến chỗ tôi bảo tôi giải thích cho cô ta, chị cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?”

Trong mặt cô hiện lên vẻ khinh thường, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, với người như Mộ Vũ Nghiên thì người đại diện của cô ta sẽ tốt hơn chỗ nào? Đều là cá mè một lứa.

Trên mặt chị Dương hiện lên vẻ tức giận, có điều nhớ tới quan hệ giữa Mộ Vũ Nghiên và Đoạn Kim Thần, cô ta vẫn ưỡn thẳng lưng, “Giám đốc Đường, tôi biết cô là nữ chủ nhân nhà họ Đoạn, là vợ của tổng giám đốc nhưng cô cũng không thể dùng thân phận đó tới chèn ép chúng tôi được, hơn nữa, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cả đôi bên chúng ta, vì sao cô vẫn không chịu giải thích?”

“Không phải chỉ cần cô giải thích thì chuyện trên mạng sẽ được bình ổn sao? Tất cả chúng ta đều bình an vô sự, không phải càng tốt sao?” Vẻ mặt Dương Lệ Quyên khó hiểu nhìn cô, giống như cảm thấy lời mình nói cực kỳ có lý.

Đường Hoan cười nhạo một tiếng, chăm chú nhìn chị ta rất lâu, “Vậy vì sao không phải cô ta giải thích mà là tôi giải thích? Người sai là cô ta cơ mà.”

Từ trước tới giờ cô cũng không phải người phụ nữ dễ dàng chịu khuất phục, huống hồ chuyện này còn là Mộ Vũ Nghiên sai trước, nếu cô cúi đầu không phải là thừa nhận cô bắt nạt cô ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.