Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 38: Chương 38: Đoạn Kim Thần kiêu ngạo




Mặt Đường Hoan cứng đờ, vừa nãy cô vậy mà lại nhìn anh đến say đắm, không ngờ bị người ra bắt tại trận.

Thấy Đoạn Kim Thần cứ nhìn mình, Đường Hoan khẽ chuyển tầm nhìn: “Sao anh lại dậy sớm như vậy?”

Nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng là dậy từ rất lâu rồi.

“Bản thân dậy muộn còn dám nói người khác dậy sớm sao?” Đoạn Kim Thần nhíu mày và nhìn Đường Hoan trong bộ trang phục công sở, đôi mắt hơi sáng lên.

Nhìn thấy tinh thần Đoạn Kim Thần tốt như vậy, sự lo lắng ban đầu trong lòng Đường Hoan cũng được bỏ xuống.

“Sao anh không ăn sáng?” Liếc nhìn bữa sáng bên cạnh máy pha trà, cơ bản là chưa động vào.

Đoạn Kim Thần chỉ im lặng nhìn cô và không trả lời.

“Anh hãy ăn một chút đi, em đã bảo nhà bếp hầm cho anh một chút thuốc bổ máu rồi, buổi trưa là có thể uống.” Đường Hoan nhẹ nhàng nói, ai bảo cô có lỗi với anh chứ? Nếu như không phải vì cô, anh cũng sẽ không bị thương, chí ít trước khi vết thương của anh khỏi, bản thân nên chăm sóc anh một chút.

Liếc nhìn bữa sáng trên bàn trà, Đoạn Kim Thần uể oải nói: “Không muốn động tay.”

“.....Vậy anh cũng phải ăn một chút, bây giờ anh đang bị thương, không thể không ăn sáng, hoặc là anh muốn như thế nào mới chịu ăn sáng?” Khóe miệng cô khẽ giật, sao cứ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình giống như một đứa trẻ vậy?

Đoạn Kim Thần nhíu mày, ý tứ của anh rõ ràng như vậy, vậy mà cô không nhận ra? Lẽ nào là vì không đủ thông minh sao?

“Toàn thân không có sức.”

“....”

Đường Hoan không thể hình dung được suy nghĩ của người đàn ông trước mặt này, cô chỉ có thể thở dài, liếc nhìn bữa sáng trên bàn, cô không nhịn được liền cầm lên và sắt trứng thành từng miếng nhỏ, sau đó gắp một miếng đưa đến trước mặt anh.

Đoạn Kim thần liếc nhìn miếng trứng rồi há miệng ngậm lấy: “Khát nước.”

“Sau khi ăn được hai miếng, Đoạn Kim Thần lại từ từ mở miệng ra, Đường Hoan nghiến răng và giơ tay ra lấy cốc sữa bên cạnh đưa cho anh, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy anh cầm nó.

“Đầu hơi đau.” Đoạn Kim Thần cau mày.

“....” Đau đầu liên quan gì đến tay? Ngay cả một cốc sữa cũng không cầm được sao?

Anh rõ ràng là đang cố ý, nếu như cô không đút cho anh, anh sẽ không ăn.

Cô kìm nén sự bất mãn trong lòng, Đường Hoan đưa cốc sữa lên miệng anh, nhìn thấy anh bị thương vì cô nên cô mới nhẫn nhịn.

“Trứng gà.”

“Bánh mì.” “Sữa.”

Đoạn Kim Thần hiếm khi mới được hưởng quyền lợi của bệnh nhân một cách tùy thích, anh ra sức sai bảo cô, có thể không động tay thì tuyệt đối sẽ không động, Đường Hoan nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Một bữa sáng cuối cùng đã được hoàn thành dưới sự chăm sóc cẩn thận của Đường Hoan, nhưng phải mất gấp đôi thời gian so với bình thường.

“Được rồi, anh đã ăn sáng xong rồi, em phải đến công ty đây.” Đường Hoan vỗ tay và nhẹ nhàng nói, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Đợi đã.” Đường Hoan vừa đứng dậy, Đoạn Kim Thần liền lên tiếng.

“Sao vậy?” Đường Hoan cúi đầu và cau mày lại, cô còn không đi sẽ bị muộn.

“Thay băng.”

“Á?” Đường Hoan nhất thời không phải ứng kịp, cô liếc nhìn băng gạc trên đầu anh.

“Ngây ra đó làm gì? Em cho rằng anh có thể tự bôi thuốc sao?” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.

“Anh bảo dì Đồng thay cho anh đi, em phải đến công ty rồi, tối nay còn có sự kiện, em phải đến chuẩn bị.” Đường Hoan nói nhỏ, cô thật sự đang rất vội.

“Còn chần chừ một phút, em sẽ đến công ty muộn một phút.” Giọng nói trầm thấp Đoạn Kim Thần vang lên, trong lời nói mang theo một chút ý tứ đe dọa.

Đường Hoan nghiến răng rồi đáp ứng, ai bảo cô khiến anh bị thương chứ? Đường Hoan kìm nén cơn giận trong lòng một lần nữa và vội vã chạy vào nhà.

Nhìn bóng dáng của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần khẽ mím môi và rút điện thoại ra gọi một cuộc.

Khi Đường Hoan quay lại, trong tay cô cầm một hộp cứu thương. . Truyện mới cập nhật

“Nếu như em vô tình làm anh đau thì anh phải nói nhé.” Trước khi thay băng, Đường Hoan không quên nhắc nhở một câu.

Từ lúc anh bị thương cho đến bây giờ, ngay cả một tiếng anh cũng không kêu, như thể người bị thương không phải anh vậy, Đường Hoan cũng cảm thấy thán phục từ tận đáy lòng, nếu như là cô, chắc chắn đã gào thét lên vì đau rồi.

Sau khi cẩn thận giúp anh xử lý vết thương và băng bó lại, Đường Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thu dọn đồ xong, Đường Hoan thật sự không dám ở lại thêm một khắc nào.

“Nếu có chuyện gì thì hãy gọi em, em phải nhanh chóng quay trở lại công ty.” Đường Hoan vừa nói vừa chạy ra ngoài, chạy được mấy bước cô đột nhiên dừng lại và quay lại nhìn anh: “Đúng rồi, anh có tham gia bữa tiệc tối nay không?”

Đoạn Kim Thần lạnh lùng nhìn cô và khẽ nói: “Tùy tâm trạng.”

Đường Hoan nhìn anh với vẻ không nói nên lời: “Được rồi, công ty của anh, anh nói là được.”

Nói xong, Đường Hoan quay người chạy đi, khi cô chạy đến công ty, điều bất ngờ là giám đốc không mắng cô vì cô đến muộn mà chỉ lườm cô một cái rồi cảnh cáo một chút, sau đó bảo cô phụ trách công việc của bữa tiệc tối nay.

Bữa tiệc thường niên của Tập đoàn Đoàn Thị được tổ chức tại khách sạn Cách Lâm, lúc này khách sạn đã đông kín người, Đường Hoan đang bận rộn tiếp đón từng vị khách.

Cuối cùng khó khăn lắm mới dừng lại được một chút để thở, giám đốc đi ra liền nhìn thấy Đường Hoan đứng ở một bên, đôi mày cau lại và đi đến bên cạnh Đường Hoan.

“Đường Hoan, mọi người đều đang tất bật làm việc, vậy mà cô lại lười nhác đứng ở đây, cô làm việc không thể tận tâm một chút sao? Đi theo tôi.” Giám đốc nói xong liền quay người đi.

“.....” Nước ép cô bưng đến còn chưa kịp uống liền bị giám đốc gián đoạn, cô chỉ đành bỏ cốc nước ép xuống và đi theo cô ta.

Giám đốc dẫn Đường Hoan đến một cái bàn tròn nhỏ: “Tổng giám đốc Châu, Tổng giám đốc Giang, Tổng giám đốc Lý, tôi thực sự rất vui khi các anh đến dự buổi tiệc của chúng tôi, nếu có chỗ nào phục vụ chưa tốt xin các anh lượng thứ cho.”

“Đâu có, đâu có, giám đốc Liễu, đã lâu không gặp, cô đúng là ngày càng xinh đẹp.” Tổng giám đốc Châu chào hỏi giám đốc Liễu.

“Haha, Tổng giám đốc Châu vẫn biết nói chuyện như vậy, được rồi tôi không làm phiền mọi người nữa, mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi còn bận một chút việc, Đường Hoan, cô hãy chăm sóc tốt cho các vị tổng giám đốc.” Giám đốc Liễu quay đầu nhìn Đường Hoan, lúc đi ngang qua cô còn không quên nhắc cô phải cẩn thận một chút.

Đường Hoan gật đầu, trong lúc đang nghĩ linh tinh trong đầu, không nghĩ rằng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: “Hoan Hoan.”

Cô nhìn lên, liền phát hiện Giang Chi Thịnh đang đứng bên cạnh cô, mắt cô sáng lên: “Đại Thịnh, sao anh lại ở đây?”

“Anh thân là Tổng giám đốc của Tập Đoàn Giang Thị, lại không nên xuất hiện ở đây sao?” Nói rồi, anh đưa tay xoa đầu cô, trên mặt là một nụ cười dịu dàng.

“Em thực sự không ngờ sẽ gặp anh ở đây.” Bạn tốt gặp nhau, tự nhiên sẽ có một cuộc trò chuyện bất tận.

“Tổng giám đốc Giang, cô gái này là?” Một vị chủ tịch cao tuổi chào hỏi Giang Chi Thịnh, ánh mắt nhìn Đường Hoan lóe lên một tia sáng.

“Tổng giám đốc Châu, đây là bạn tốt của tôi – Đường Hoan, Đường Hoan đây là tổng giám đốc Châu.” Giang Chi Thịnh giới thiệu hai người với nhau, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.

Giám đốc nghe thấy có người gọi tên Đường Hoan liền quay đầu lại và nhìn thấy Đường Hoan và Giang Chị Thịnh đang cười với nhau, trong lòng càng ghen tị hơn.

“Wow, người phụ nữ đó thật may mắn, vậy mà lại có thể lọt vào đôi mắt xanh của Tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị.”

“Haiz, ai bảo người ta xinh đẹp chứ? Chúng ta chỉ có thể đứng một bên nhìn thôi.”

“Nếu như tôi là đàn ông, nhìn thấy cô ấy như vậy, cũng sẽ thích.”

“Bình thường khi ở công ty, luôn liếc mắt đưa tình với các đồng nghiệp nam, trong thâm tâm, chưa biết chừng lại là một con tiện nhân, không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi.”

“Những điều này chúng ta nói với nhau thôi, tuyệt đối đừng để người ta nghe thấy.”

Mấy nhân viên nữ của các công ty đứng một chỗ thảo luận với nhau, khiến cho giám đốc nghe thấy càng khó chịu hơn, cô trừng mắt nhìn mấy người đang thì thầm to nhỏ.

Cảnh tượng nói chuyện vui vẻ của Đường Hoan và Giang Chi Thịnh lọt vào tầm mắt của Đoạn Kim Thần, khiến mắt anh đau nhói, anh khẽ cau mày, trong mắt cuộn trào một cơn giông bão.

Nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, Đường Hoan quay đầu lại và nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang đứng cách đó không xa, khi thấy sắc mặt anh có gì đó không ổn, cơ thể cô cứng đờ lại.

Người đàn ông đang sải bước đến, lạnh lùng nhìn vào Giang Chi Thịnh đang nắm tay Đường Hoan.

Đường Hoan nhanh chóng thoát khỏi tay của Giang Chi Thịnh, mặc dù rõ ràng cô và Giang Chi Thịnh chẳng làm gì cả, nhưng trong lòng cô bất giác lại có chút hoảng loạn và chột dạ.

“Tổng giám đốc Giang, đi tìm phụ nữ tìm đến cả công ty tôi rồi sao?” Đoạn Kim Thần đi đến trước mặt Giang Chi Thịnh và Đường Hoan, lời vừa nói ra tràn đầy sự mỉa mai.

“Tôi….”

“Tổng giám đốc Đoạn, xin anh nói chuyện hãy tôn trọng một chút.” Đôi mắt ấm áp của Giang Chi Thịnh khẽ lướt qua một tia tức giận.

“Tôn trọng?” Đoạn Kim Thần cười khẩy và liếc nhìn Đường Hoan: “Công ty chúng tôi kinh doanh đứng đắn, không cần nhân viên phải tiếp khách.”

Anh cố tình nhấn mạnh hai từ tiếp khách, ai nghe thấy cũng có thể hiểu được hàm ý của anh.

“Được, Tổng giám đốc Đoạn.” Đường Hoan kìm nén sự khó chịu trong lòng, cô không muốn cãi nhau với anh trong tình huống này.

“Đoạn Kim Thần, anh có ý gì, anh đừng có quá đáng!” Thấy bạn bè thân thiết nhiều năm bị phỉ báng như vậy, đôi mắt Giang Chi Thịnh tràn ngập sự tức giận, anh tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách với Đoạn Kim Thần.

Ngay lập tức, giọng nói của hai người liền thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, ngay cả không khí xung quanh cũng tràn ngập mùi thuốc súng, Đường Hoan thấy vậy, cô vội vàng mở miệng: “Tổng giám đốc Đoạn, Tổng giám đốc Giang, chúng ta nên chú ý đến hình tượng của công ty.”

“Hoan Hoan, chúng ta là bạn bè.”

“Bạn bè?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, đáy mắt tràn đầy sự chế nhạo: “Bạn bè như thế nào? Quan hệ tốt đến mức khoác vai bá cổ sao?”

“Anh...” Giang Chi Thịnh đang định nói thì bị người kéo áo lại.

Anh nhìn xuống liền thấy Đường Hoan lắc đầu với anh.

Nghĩ đến việc bây giờ Đường Hoan là vợ của Đoạn Kim Thần, Giang Chi Thịnh cũng không muốn làm khó cô, cuối cùng anh nhịn xuống cơn giận.

Nhưng không ngờ, những động tác nhỏ nhặt đó của Đường Hoan khi lọt vào mắt Đoạn Kim Thần nói lại biến thành một ý nghĩa khác.

Cơn giận trong lòng càng lớn hơn, đôi mắt anh sâu thẳm, đôi môi mỏng khẽ mở ra nhưng không lên tiếng. Đột nhiên có một giọng nói sang sảng vang lên từ phía sau: “Tổng giám đốc Đoạn, đã lâu không gặp.”

Ba người nghe thấy âm thanh đều quay ra nhìn và thấy một người đàn ông trung niên cùng với một người phụ nữ xinh đẹp đang đi đến.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy màu xanh ngọc cổ chữ V khoét sâu xuống ngực, với thiết kế hoa văn vô cùng độc đáo, rất phù hợp với khuôn mặt quý phái và tao nhã của cô ấy, khiến cô ấy trở nên cực kỳ nổi bật.

Không biết có phải do Đường Hoan bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt nhìn cô của người phụ này luôn có một chút đố kỵ, là do cô nghĩ nhiều rồi sao?

“Anh Kim Thần.” Hai người vừa đi đến trước mặt Đoạn Kim Thần, người phụ nữ lập tức buông tay và bước đến bên cạnh Đoạn Kim Thần, cô ta rất tự nhiên nắm lấy cánh tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.