Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 62: Chương 62: Hồi ức




Cô không phải là một cô gái không biết gì, lại càng không phải là người để người khác tùy ý điều khiển.

Dựa vào đâu mà sau khi đã làm tổn thương cô vẫn giả vờ vô tư ở bên cô như không có chuyện gì xảy ra, cô không phải là kẻ thích ngược đã chính mình.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã tuyệt vọng đến nỗi ngay cả tình yêu trong trái tim cô cũng bị cô che giấu.

Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần giống như một lớp băng mỏng, toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và lời nói của anh lạnh như băng: “Nếu đã không hài lòng như vậy, vậy tại sao em không nói?”

“Tôi nói có tác dụng sao?” Đường Hoan cười khẩy: “Anh là ai chứ? Anh chính là Đoạn Kim Thần tiếng tăm lừng lẫy, ai dám nói ra những điều không phải của anh?”

Sự mỉa mai trên khuôn mặt cô không hề được giấu diếm, sắc mặt Đoạn Kim Thần âm u lạnh lẽo, anh bước tới và nắm tay cô: “Trước đây, có lẽ cách làm của anh đã sai, nhưng không phải anh đã về rồi sao?”

“Đợi anh về để nhặt xác tôi sao?” Cô vặn lại: “Đoạn Kim Thần, tôi vô cùng biết ơn anh đã đứng bên tôi khi tôi cần sự giúp đỡ nhất, nhưng những đau khổ mà bây giờ anh mang đến cho tôi nó nhiều gấp mười vạn lần trước đó, tôi thực sự không đủ khả năng để chịu đựng nữa.”

Cô là một con người, một con người bằng xương bằng thịt, không phải lần nào cũng có thể may mắn trốn thoát khi đối mặt với nguy hiểm.

Cô hít một hơi thật sâu và nhắm mắt một cách bất lực, khi cô mở mắt ra, mọi thứ đều trở nên rõ ràng: “Tôi biết anh không thích tôi, cuộc hôn nhân này là một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, bây giờ tôi không muốn tiếp tục nữa, ly hôn đi, đó là một sự giải thoát đối với hai chúng ta.”

Hai chữ ly hôn khiến cho đôi mắt của Đoạn Kim Thần tràn đầy lửa giận: “Em đừng hòng, em không thể rời đi nếu không có sự đồng ý của anh.”

Anh nói rồi không đợi Đường Hoan kịp phản ứng lại liền kéo mạnh cô vào lòng và cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đường Hoan giãy dụa, cô liên tục đánh vào ngực anh: “Ưm...anh bỏ tôi ra....”

Đoạn Kim Thần phớt lờ sự giãy dụa của cô và hút hết hương vị trong miệng cô. Trái tim anh dường như được xác nhận vào lúc này, nhưng khi anh nghĩ đến việc cô muốn rời xa anh, cơn giận đã thiêu rụi lý trí của anh.

Anh bế cô lên và đặt cô xuống giường, chiếc giường mềm mại khiến cơ thể cô hơi nảy lên, cô chưa kịp đứng dậy, cơ thể có lớn của Đoạn Kim Thần đã đổ xuống.

Anh giống như một con sư tử mất hết lý trí xé rách quần áo trên người cô, vùng ngực chợt lạnh, trong mắt Đường Hoan lóe lên một tia loảng loạn, hai tay cô không nghe lời mà chắn trước ngực.

Có một khoảng cách lớn giữa sức mạnh của đàn ông và phụ nữ, sự phản kháng của cô cũng không có tác dụng gì trước Đoạn Kim Thần.

Những tấm vải trên người bị anh xé rách một cách thô lỗ, làn da trắng noãn của cô bị phơi bày giữa không khí. Đôi mắt của người đàn ông tràn ngập sự ham muốn mạnh mẽ, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh mê người của cô.

Cảm nhận được sự thay đổi ở phần dưới thân của người đàn ông, Đường Hoan càng giãy dụa mạnh hơn, khi người đàn ông chuẩn bị nâng súng lên, cô hét lên: “Đoạn Kim Thần, anh đừng khiến tôi phải hận anh.”

Cơ thể Đoạn Kim Thần chợt cứng nhắc, sự tức giận trong mắt anh khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô khiến lý trí lập tức trở lại.

Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, anh đứng dậy khỏi người cô, trừng mắt nhìn cô rồi quay người đi. “Đùng”một tiếng, cánh của bị đóng lại một cách không thương tiếc, chỉ còn lại một mình Đường Hoan trong căn phòng lớn.

Cô giống như một con rối bị mất linh hồn, cô kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người mình, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô cố gắng kìm nén nỗi đau không để mình khóc thành tiếng.

Chỉ là nỗi buồn trong lòng quá lớn, những âm thanh nức nở vẫn phát ra từ miệng cô.

Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ con một mình, trái tim con thực sự rất đau, con phải làm sao đây?

Tờ rơi dưới đầu ngón tay bị cô nắm chặt đến biến dạng, nỗi cay đắng trong lòng như một cơn thủy triều nhấn chìm cô.

Không biết cô đã khóc bao lâu, cô ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh lại, sắc trời đã tối.

Đúng vào lúc này: “Cộc cộc....” giọng nói của Dì Đồng vang lên ngoài cửa: “Phu nhân, đến giờ ăn tối rồi.”

Đường Hoan nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng và trả lời một cách yếu ớt: "Tôi không muốn ăn.”

Cô thực sự không muốn đối mặt với Đoạn Kim Thần, cũng không muốn ăn.

Cô mím môi và không nói, sau đó lật người và tiếp tục ngủ.

Kể từ hôm đó, Đoạn Kim Thần rất ít quay trở lại biệt thự. Ngoài việc quay lại để tắm rửa thay đồ, hầu hết thời gian khác hai người đều không chạm mặt nhau.

Điều này ngược lại khiến Đường Hoan cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất hiện tại cô không muốn đối diện với anh.

Trưa qua sau khi ăn cơm xong, Đường Hoan chuẩn bị lên lầu đi nghỉ thì nhận được cuộc gọi từ Giang Chi Thịnh, hai người hẹn gặp nhau ở chỗ cũ.

Đường Hoan sửa soạn một chút rồi đi đến chỗ hẹn.

Khi cô đến, Giang Chi Thịnh đã đợi sẵn ở đó, khi nhìn thấy cô, anh lập tức vẫy tay, trên mặt là một nụ cười dịu dàng.

Cô đi đến ngồi xuống đối diện anh và nói: “Anh đợi lâu chưa?”

Giang Chi Thịnh lắc đầu và mỉm cười ấm áp: “Anh cũng vừa đến không lâu thôi.”

Nóng xong, anh liền vẫy tay gọi nhân viên phục phụ đến và gọi loại cafe Mỹ mà cô thích uống.

Đường Hoan không ngờ anh vẫn nhớ là cô thích uống gì, cô cười và nói đùa rằng: “Đại Thịnh, trí nhớ của anh thật là tốt, vẫn còn nhớ em thích uống gì.”

“Những sở thích của em anh đều nhớ.” Giang Chi Thịnh mỉm cười tiếp lời cô, anh nhấp một ngụm cafe và nói: “Gần đây em thế nào rồi? Khi anh muốn đi tìm em, anh nghe nói Đoạn Kim Thần đã tìm thấy em rồi, có lẽ anh nên giấu em đến một nơi xa hơn.”

Trong khoảng thời gian này Đoạn Kim Thần luôn cho người âm thầm theo dõi anh, cho nên anh không dám hành động lỗ mãng, khó khăn lắm mới cắt đuôi được người của Đoạn Kim Thần lại nghe nói Đường Hoan bị anh ta tìm thấy rồi.

Đôi mắt của Đường Hoan hơi sáng lên, cô cố nở một nụ cười: “Anh không cần phải tự trách mình, em biết với năng lực của anh ấy, cho dù em trốn đến tận cùng thế giới cũng chắc chắn tìm được em. Đại Thịnh, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này, nếu như không có anh, ngay cả nửa tháng thanh tịnh em cũng không có.”

Mặc dù một mình không có người thân ở nơi đất khách quê người, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái, ít nhất những thị phi rắc rối không còn quấy nhiễu cô nữa.

“Giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn sao?” Mỗi nỗi cay đắng xoẹt qua trong mắt anh: “Hoan Hoan, anh chỉ hy vọng em sống một cách vui vẻ.”

Đường Hoan cúi đầu xuống che đi cảm xúc trong mắt: “Em biết, hiện tại em rất ổn.”

Anh nhìn vào nụ cười gượng gạo của cô với đôi mắt ấm áp, Giang Chi Thịnh bất lực thở dài, anh quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ và đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, trời đẹp như vậy, đừng lãng phí.”

Hai người cầm cốc cafe đi dọc theo con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, đám cỏ xanh tươi tràn đầy sức sống.

Hai người đi đến bãi cỏ và ngồi xuống, nhìn vào môi trường quen thuộc, trong mắt không khỏi hiện lên một khoảng hồi ức.

Nhấp một ngụm cafe, Giang Chi Thịnh nhìn vào sân vận động cách đó không xa và chậm rãi nói: “Anh thực sự nhớ những ngày tháng mà chúng ta còn đi học cùng nhau, em còn nhớ cái sân bóng rổ này không?”

Anh quay đầu lại hỏi Đường Hoan đang ngồi bên cạnh: “Có một lần anh bị người ta đánh ở sân bóng rổ đến nỗi suýt mất mạng, em nói xem lúc đó sao em có thể can đảm như vậy? Một cô gái đơn phương độc mã đứng chắn trước mặt anh, em không sợ chúng làm hại em sao?”

Trước đây khi còn đi học, Đường Hoan luôn bảo vệ anh ở sau lưng.

Bây giờ đến lượt anh có khả năng bảo vệ cô rồi, nhưng cô đã trở thành vợ của người khác. Nghĩ đến điều này, ánh sáng trong mắt anh dần mờ đi.

“Đương nhiên là sợ rồi!” Đường Hoan nở một nụ cười yếu ớt: “Nhưng bọn họ bắt nạt anh, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

Cô chính là một người như vậy, chỉ cần là những người đố xử chân thành với cô, cô chắc chắn sẽ giúp đỡ không tiếc cả mạng sống.

“Lúc đó chúng ta đều còn quá trẻ, rõ ràng biết đối phương rất nhiều người không thể đánh lại, nhưng vẫn đấu tranh với họ đến cùng, vì vậy cuối cùng mới bầm dập hết người.” Giang Chi Thịnh nói trong cảm xúc.

Đôi mắt của Đường Hoan hơi sáng lên, trong đó là một sự chua chát: “Đúng vậy, đều nói bốc đồng là ma quỷ, bây giờ coi như em đã hoàn toàn hiểu được nó rồi.”

Kể từ khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, nghĩ đến những bất hạnh mà cô gặp phải, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác cay đắng.

“Ít nhất là tình bạn giữa chúng ta chưa bao giờ thay đổi.” Cảm nhận được cảm xúc của cô đã thay đổi, Giang Chi Thịnh an ủi cô: “Nếu như thời gian có thể trở lại thì tốt biết bao.”

Trở lại?

Cô lắc đầu: “Trên thế giời này làm gì có thứ gì có thể trở lại? Mỗi chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mà mình làm, cho dù là tốt hay xấu đều phải chấp nhận nó.”

Giống như việc cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy sau khi kết hôn với Đoạn Kim Thần, bây giờ hối hận rồi, nhưng lại không có thuốc hối hận.

“Hoan Hoan....” Anh quay đầu lại nhìn nụ cười cay đắng của cô, Giang Chi Thịnh không hề che giấu sự đau đớn trong lòng: “Anh biết trong lòng em rất khó chịu, nếu em muốn khóc thì hãy khóc đi.”

Đường Hoan vốn không muốn khiến Giang Chi Thịnh phải lo lắng, nhưng cô thực sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt cô trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống bãi cỏ xanh.

Đường Hoan khóc đến nỗi không thể tự thoát ra được, nước mắt giống như một cái vòi nước không ngừng chảy ra, cô tựa đầu lên vai anh, làm ướt cả áo của anh.

Thấy cô khóc thương tâm như vậy, trái tim anh như bị moi ra, Giang Chi Thịnh không kìm được mà đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng những giọt nước mắt lại giống như một cơn mưa cuồn cuộn không ngừng, lau rồi lại chảy xuống.

Đây là người phụ nữ anh muốn chăm sóc cả đời, nhưng giờ cô lại khóc một cách thương tâm như vậy.

Trái tim anh đau nhói, khuôn mặt đẹp trai của anh từ từ sát lại gần cô.

Đường Hoan khóc một cách đau lòng, cô không hề nhận ra khuôn mặt của Giang Chi Thịnh ngày càng gần hơn, cho đến khi một cảm giác nóng bỏng truyền đến từ trên trán, cơ thể cô cứng đờ, cô ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai của anh lọt vào mắt cô.

Ánh mắt cô lóe ra một chút, cô nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cô lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, vẻ mặt có chút gượng gạo: “Xin lỗi, vừa nãy em thất lễ rồi....”

Động tác theo bản năng của cô khiến đôi mắt của Giang Chi Thịnh xoẹt qua một tia mất mát: “Là lỗi của anh, Hoan Hoan, vừa nãy anh chỉ là.....”

“Em biết.” Đường Hoan ngắt lời anh: “Đại Thịnh, anh đừng nói với Vưu Phi chuyện em khóc, anh nghe thấy không?”

Cô nói nửa nghiêm túc nửa đe dọa.

Giang Chi Thịnh kìm nén sự cay đắng trong lòng, anh cố tỏ ra thoải mái nói: “Vậy phải xem em làm thế nào, nếu như em mời anh ăn cơm, có lẽ anh sẽ xem xét một chút.”

Cô biết anh cố ý nói như vậy, Đường Hoan chỉ mỉm cười và đồng ý. Tuy nhiên điều mà họ không chú ý đến là trong một bãi cỏ, có một người đàn ông cầm máy ảnh chụp lại tất cả nhất cử nhất động của cả hai người.

Khi Đường Hoan trở về biệt thự đã là buổi chiều, cô thay giày đi vào nhà, trong nháy mắt liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi trên sofa với vẻ mặt u ám.

Cô tự hỏi sao anh lại về sớm như vậy, nhưng cô lại chọn cách lờ đi và quay người đi lên lầu, nhưng đằng sau lại truyền đến tiếng gầm của người đàn ông: “Đứng lại, em không nên cho anh một lời giải thích sao?”

Đoạn Kim Thần đứng dậy khỏi ghế sofa với vẻ mặt u ám, anh đi đến sau lưng cô và kéo mạnh cô lại, ép cô phải nhìn anh.

“Tôi phải giải thích cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.