Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 241: Chương 241: Khuyên nhủ




Như muốn bằm nát bát cơm trước mặt, Đường Hoan suy nghĩ về câu nói của La Vưu Phi.

Thấy cô không lên tiếng, La Vưu Phi lắc đầu, cầm đũa bắt đầu dùng bữa.

Cô đã nói đến mức này rồi, nếu Đường Hoan vẫn cương quyết cứng đầu, cô cũng đành hết cách, nói thực lòng, cô cảm thấy Đường Hoan và Đoạn Kim Thần rất xứng đôi.

Tuy Giang Chi Thịnh đối xử với cô rất tốt, nhưng điều quan trọng nhất ở đây là Đường Hoan không thích anh.

Sau một hồi trầm tư suy ngẫm, cuối cùng Đường Hoan vẫn lắc đầu rồi nói: “Lời cậu nói tuy rất có lý, nhưng mình đã quyết định sẽ ly hôn với anh ấy rồi, được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa kẻo lại chẳng có tâm trạng mà ăn uống gì, mau ăn đi mình còn phải quay về làm việc nữa, mình còn cả một đống việc cần phải làm đây này!”

Biết Đường Hoan không muốn nói nhiều, La Vưu Phi cũng đành nhún vai lắc đầu, chuyển chủ đề câu chuyện: “Được rồi, không nói nữa thì không nói nữa, món thịt bò này ngon lắm, cậu ăn nhiều chút đi.”

Vừa nói vừa gắp lên một miếng thịt bỏ vào bát của Đường Hoan.

“Cậu vẫn còn nói mình nữa à? Vừa rồi chỉ có một mình mình ngồi ăn, còn cậu thì cứ nói liên tục nói, bây giờ người cần ăn nhiều là cậu mới phải.”

Đường Hoan nói xong lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Sau khi dùng xong bữa trưa, khi Đường Hoan về tới công ty cũng đã là một rưỡi chiều, vừa mở máy tính ra, nhấp chuột vào phần tin tức mới nhất, bức ảnh chụp chung của Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên ba năm trước đập thẳng vào mắt cô.

Đắng lòng, mặc cho cô có làm ngơ thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể tránh được cảm giác thực sự trong lòng.

Còn ở một bên khác, Đường Vãn Tình vẫn tiếp tục công việc của mình trước sự theo đuổi cuồng nhiệt của Đoạn Lâm Phong, dù cho cô có từ chối thế nào, Đoạn Lâm Phong vẫn vờ như chẳng hề nghe thấy, mỗi khi cô trên đường về nhà hay tan ca, anh ta đều xuất hiện đi theo cô.

Thậm chí còn đặc biệt tới làm khách tại nhà hàng nơi cô làm việc, hơn nữa luôn chỉ tên gọi cô, kể từ đó, tất cả mọi người trong nhà hàng đều biết Đoạn Lâm Phong vì cô nên mới tới đây.

Ngày hôm nay sau khi tan làm, Đường Vãn Tình vì muốn tránh Đoạn Lâm Phong, cố tình làm việc muộn thêm nửa tiếng rồi luồn từ phía cửa sau đi ra.

Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi nhà hàng, không bao lâu sau, Đoạn Lâm Phong vẫn xuất hiện ở trước mắt cô.

Nhìn Đoạn Lâm Phong ngông nghênh, hai tay đút túi quần đứng ở trước mặt, vẻ bất lực cũng như phẫn nộ hằn sâu trong đôi mắt của Đường Vãn Tình, quay người định đi, chưa đầy hai bước chân đã bị Đoạn Lâm Phong kéo tay lại.

“Tình Tình, sao vừa nhìn thấy anh em đã muốn đi rồi? Em ghét anh đến vậy sao?”

Hất văng cánh tay của người đàn ông ra khỏi người mình, Đường Vãn Tình khó chịu nói: “Giám đốc Đoạn, tôi xin anh sau này đừng tới quấy rầy tôi nữa có được không?”

Cô thật sự không hiểu lý do tại sao cô cứ hễ đi tới đâu cũng không thể tránh khỏi Đoạn Lâm Phong vậy? Cô không tin vào cái thứ duyên phận đáng chết này.

Giữ nguyên nụ cười trên môi, không vì mấy câu nói của cô mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bản thân, Đoạn Lâm Phong nói: “Tình Tình, anh đã ở đây chờ em cả tối rồi, bây giờ em nói chuyện với anh thế này, anh thật sự rất đau lòng.”

Khoảng thời gian này anh vì theo đuổi Đường Vãn Tình mà hao tổn tâm sức không ít, nhưng Đường Vãn Tình vẫn vậy, mặc cho anh có thật lòng tới đâu, đều không có tác dụng.

Anh bắt đầu nghi ngờ vẻ quyến rũ của bản thân liệu có phải đã bị hạ thấp rồi hay không? Đường Vãn Tình né tránh ánh mắt của anh, không muốn tiếp tục nhiều lời với anh, những ngày qua cô đã hiểu rất rõ về mức độ mặt dày của người đàn ông này ra sao rồi.

“Giám đốc Đoạn, anh rốt cuộc nghĩ gì vậy?”

Giọng nói đầy mệt mỏi của Đường Vãn Tình vang lên, “Tuy rằng tôi có hơi ngốc, nhưng tôi biết bản thân tôi không xứng đáng với anh, tôi xin anh tránh xa tôi ra một chút được không? Hành động hiện tại của anh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi rất nhiều.”

Không thể nói ra cảm giác trong lòng, nhưng cô thật sự rất muốn tránh xa người đàn ông này.

Đoạn Lâm Phong làm ngơ, nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói tiếp: “Tình Tình, anh thật sự thích em, em cho anh một cơ hội được không? Đi nào, chắc em vẫn chưa ăn cơm, để anh đưa em đi ăn món gì ngon ngon nhé!”

Dứt lời, nắm tay Đường Vãn Tình di chuyển về phía chiếc xe ô tô đỗ ở gần đó, cũng không màng tới việc Đường Vãn Tình có muốn đi hay không.

Cứ như vậy, Đường Vãn Tình đành đi theo Đoạn Lâm Phong đi ăn đêm.

Những tháng ngày bình lặng trôi qua, kể từ sau khi tin tức của Mộ Vũ Nghiên phát tán trên mạng cũng không còn gặp lại cô ta nữa, còn cô và Đoạn Kim Thần sau lần cãi nhau trước, mối quan hệ giữa cả hai vẫn xa cách như vậy.

Cô cũng đã quen dần với cảm giác này rồi, do vậy cũng chẳng mấy để tâm.

Chỉ có điều bình yên mới chỉ được vài ngày, sóng gió lại lần nữa nổi lên.

Ngày hôm nay, trong lúc Đường Hoan đang mải vẽ thiết kế, bỗng nhiên La Vưu Phi gọi điện hẹn cô ra ngoài.

Giọng điệu của cô qua điện thoại có vẻ như vô cùng gấp gáp, hại Đường Hoan tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lo lắng không yên di chuyển tới chỗ hẹn.

“Vưu Phi, cậu gọi mình gấp như vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Cô ngồi xuống đối diện La Vưu Phi, lo lắng hỏi.

Ngay sau đó, La Vưu Phi từ trong túi lấy ra một tờ báo, vẻ mặt giận dữ.

“Mình thì không có chuyện gì, người xảy ra chuyện là cậu đó, cậu mau xem cái này đi.”

Đầu ngón tay cô chỉ lên mặt báo, “Hoan Hoan, hạng người như Mộ Vũ Nghiên so với Đường Vãn Tình thì có gì khác không cơ chứ, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân mà, sao cô ta có thể ấu trĩ như vậy được nhỉ?”

Đường Hoan khẽ chau mày, đưa mắt nhìn theo ngón tay cô, hai bước ảnh hiện trên mặt báo ngay lập tức đập thẳng vào mắt cô.

Một bức ảnh là của Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên, cả hai tựa như một đôi tình nhân ở bên cạnh nhau vậy, trong bức ảnh, Mộ Vũ Nghiên sắc mặt nhợt nhạt, mặt mày nhăn nhó, dáng vẻ đáng thương, phần trên có ghi tiêu để rằng Mộ Vũ Nghiên gặp nạn, giám đốc Đoạn ra tay cứu mỹ nhân.

Bức ảnh còn là hình ảnh của Đường Hoan và Giang Chi Thịnh, Giang Chi Thịnh ôm cô vào lòng, vẻ mặt dìu dàng, trìu mến hôn lên trán cô, cảnh tượng vô cùng lãng mạn.

Tiêu để phía trên viết rằng tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị và phu nhân tập đoàn Đoàn Thị dây dưa không rõ, tình tứ mặn nồng đi chung với nhau.

Đường Hoan không cần xem tiếp nội dung bên dưới cũng biết bên trong đó viết những gì.

Bức ảnh này được chụp lại khi Giang Chi Thịnh chuẩn bị ra nước ngoài, nụ hôn đó hoàn toàn chỉ là một nụ hôn tạm biệt từ anh, không mang bất cứ ý nghĩ nào khác.

Nhưng bây giờ bị phóng đại lên như vậy, dù có trăm cái miệng ở đây cũng chẳng thể phủ nhận.

Vo viên tờ báo lại, Đường Hoạn tức giận nói: “Không cần đoán cũng biết là ai làm chuyện này.”

Chỉ là không ngờ rằng chuyện đã qua lâu vậy rồi quả nhiên vẫn bị Mộ Vũ Nghiên đào bới lên, thậm chí còn liên lụy tới cả Giang Chi Thịnh.

Đây không phải là lần đầu tiên cô và Giang Chi Thịnh bị đưa lên báo, tới nay lại một lần nữa bùng lên, cô chắc chắn sẽ lại phải đối diện với những lời đàm tiếu, chắc lại bị gắn mác lăng loàn nữa rồi nhỉ? “Còn cần phải nói nữa sao? Ngoại trừ cô ta ra, bây giờ còn ai dám khiêu khích cậu nữa chứ? Đám người kia chỉ cần biết cậu là phu nhân nhà họ Đoạn, thấy cậu đã cách xa cả ba mét rồi ấy chứ!”

La Vưu Phi giận dữ nói, uống một ngụm lớn nước chanh, rồi lại nói tiếp, “Chuyện này cậu định xử lý thế nào? Cô ta đã thích dựng chuyện như vậy, lẽ nào cậu định bấm bụng bỏ qua?”

Đường Hoan không trả lời câu hỏi của cô ngay lập tức, mà nghi ngờ nói: “Lạ thật, sao không nghe ai trong công ty thảo luận tới chuyện này nhỉ? Sao cậu lại có tờ báo này vậy?”

Tốc độ lan truyền trong công ty nhanh đến chóng mặt, không cần tới nửa tiếng đồng hồ chắc có lẽ cả công ty đều đã biết hết cả rồi, nhưng hôm nay một chút tin tức cũng đều không có, điều này khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Khi đi qua một tiệm bán báo mình vô tình nhìn thấy, lúc đầu chỉ định ngó qua xem có gì hay ho không thôi, nhưng ai ngờ rằng lại nhìn thấy tin tức này bị phát tán nên mình mới vội vàng hẹn cậu ra đây như vậy.”

La Vưu Phi vừa nghiến răng vừa nói, hôm nay vốn dĩ cô có hẹn ra ngoài gặp khách hàng, kết quả lại phát hiện ra chuyện này.

“Mình nói cậu nghe, chuyện này không hề được phát tán trên mạng, chắc chắn là do Mộ Vũ Nghiên đã mua chuộc người của tòa soạn, do vậy mới có chuyện này xảy ra, những tòa soạn khác đều không dám đăng tin, nhất định là do kiêng dè Đoạn Kim Thần, dù cho cậu có thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng vẫn là Đoạn phu nhân.”

Những người làm việc văn phòng đa phần đều nắm bắt tin tức qua báo mạng, bây giờ trên mạng không lan truyền chuyện này, bọn họ tất nhiên không biết tới.

“Hoan Hoan, nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kị, nếu cậu cứ tiếp tục để chuyện này như vậy, Mộ Vũ Nghiên chắc chắn sẽ càng được đà coi thường cậu, mình không khuyên cậu báo thù cô ta, nhưng ít nhất cũng không thể để chuyện này dễ dàng trôi qua được.”

La Vưu Phi hậm hực nối, “Mình biết Đoạn Kim Thần sẽ không ra tay giúp cậu xả tức, nhưng Đại Thịnh chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chỉ cần anh ấy ra tay, tòa soạn báo này chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi.

Một người phụ nữ từ nước ngoài trở về, mình không tin năng lực của cô ta lại có thể lớn tới mức đấy.”

Thấy La Vưu Phi có vẻ như còn giận hơn cả cô, trái tim cô như được xoa dịu, sau một hồi lâu suy nghĩ, Đường Hoan đau khổ cười nói: “Vưu Phi, mình vốn dĩ đã làm phiền Đại Thịnh rất nhiều rồi, chút chuyện cỏn con này sao có thể tới nhờ anh ấy giúp được nữa chứ.”

Bởi vì cô, Giang Chi Thịnh đã bị liên lụy tới rất nhiều lần, tới nay xảy ra chuyện, sao cô còn dám nhờ anh ra mặt giúp được chứ? “Có gì mà làm phiền?”

La Vưu Phi nói, “Anh ấy là người hiểu rõ nhất mọi chuyện xảy ra lúc đó, nếu như cậu đã không muốn mở miệng, vậy thì để mình đi nói, cùng lắm thì mình ra mặt giúp cậu cũng được.”

Cô không tin Giang Chi Thịnh sẽ bỏ qua chuyện này, nếu như anh thật sự không quan tâm, còn có cô, cô cũng có thể giúp Đường Hoan.

“Không cần.”

Đường Hoan vội vàng lên tiếng từ chối lòng tốt của La Vưu Phi, “Vưu Phi, lòng tốt của cậu mình xin ghi nhận, nhưng chuyện này tạm thời đừng nói với Đại Thịnh, mình muốn biết Đoạn Kim Thần sẽ xử lý chuyện này thế nào.”

Nói cho cùng, tất cả đều là vì anh mà ra, muốn giải quyết cũng là anh ra mặt giải quyết.

Chẳng thể mỗi lần Mộ Vũ Nghiên gây chuyện, cô luôn là người đi giải quyết như vậy được, rõ ràng cô là người bị hại ở đây, dựa vào điều gì mà bắt cô phải khổ tâm vì những chuyện này? Thấy Đường Hoan nói như vậy, La Vưu Phi trợn tròn mắt, nghiêm túc nói: “Cậu bây giờ chẳng phải đang muốn ly hôn với anh ta hay sao? Sao anh ta có thể giúp cậu nữa chứ, dù cho anh ta có biết chuyện này là do Mộ Vũ Nghiên ở sau lưng động tay động chân đi chăng nữa, anh ta cũng nhất định không quan tâm đâu.”

La Vưu Phi nói hoàn toàn có lý, Đường Hoan mím môi, thấp giọng nói: “Mình hiểu rất rõ ý của cậu, chỉ là sau khi tin tức của mình và Đại Thịnh bị lan truyền ra ngoài, tổn hại nhiều nhất chính là bộ mặt của nhà họ Đoạn, mình đoán anh ấy sẽ ra mặt xử lý, chuyện này không cần làm phiền tới Đại Thịnh nữa đâu.”

Dẫu thế nào đi chăng nữa thì cô và Đoạn Kim Thần cũng đã ở bên cạnh nhau lâu tới vậy rồi, tuy rằng không hoàn toàn hiểu hết tính cách của anh, nhưng cô vẫn nắm được vài ba phần, nhà họ Đoạn vô cùng xem trọng bộ mặt của gia đình.

Dù cho bây giờ Đoạn Trấn Nam bệnh nặng nằm liệt giường, không thể quan tâm tới cô, nhưng chẳng phải vẫn còn Đan Chi Linh sao? Chuyện này nếu để Đan Chi Linh biết được, nếu không tìm tới cô cũng nhất định sẽ tới tìm Đoạn Kim Thần.

Nếu anh thật sự không muốn để tâm tới chuyện này, cô cũng không saoo cả, dù sao thì giữa cô và Giang Chi Thịnh vốn dĩ vẫn chẳng có chuyện gì, sao phải sợ người khác bàn tán chứ? La Vưu Phi chợt hiểu ra, nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng đúng, điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng rồi gật lên tiếng: “Cậu nói cũng đúng, vậy thì để xem anh ta sẽ xử lý thế nào trước đã, tới lúc đó nếu anh ta vẫn không ra mặt, mình sẽ là người giúp cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.