Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 200: Chương 200: Ly gián




Việc rò rỉ kế hoạch lần này thật sự rất kỳ lạ, chẳng lẽ có người nào đó đã làm rò rỉ kế hoạch của công ty cho Giang Chi Thịnh biết trên danh nghĩa của cô?

Lẽ nào là người cũ?

Người đầu tiên lóe lên trong đầu cô là anh ta, nhưng cô lại cảm thấy không thể, nói thế nào thì Tập Đoàn Đoạn Thị cũng là một trong những doanh nghiệp lớn, những người được tuyển dụng đều phải thông qua nhiều lớp chọn lọc mới được tuyển vào làm, chắc chắn không thể để anh ta nằm vùng ở trong tầm ngắm như vậy.

Càng nghĩ đầu cô lại càng loạn, bất giác đã đến giờ ăn trưa lúc nào không hay.

Thấy nhân viên bên ngoài đã đi ăn gần hết, cô thu dọn bàn làm việc rồi rời khỏi văn phòng, nhưng cô vừa bước ra khỏi văn phòng thì chuông điện thoại vang lên.

Thấy id người gọi đến là Giang Chi Thịnh, Đường Hoan liền nhấc máy, đúng lúc cô cũng muốn hỏi anh xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Cô quay lại văn phòng và ấn nút trả lời, cô còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh: “Hoan Hoan, buổi trưa em có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

“Em không có thời gian.” Đường Hoan từ chối mà không suy nghĩ, Giang Chi Thịnh ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt, anh cảm nhận được sự tức giận của cô, trái tim anh khẽ thắt lại: “Sao vậy? Hoan Hoan, tâm trạng em không tốt sao?”

“Anh cho rằng tâm trạng của em sẽ tốt được sao? Đại Thịnh, em hỏi anh, anh đã nhận được kế hoạch đấu thầu mà em gửi cho anh khi nào?”

Giọng điệu chất vấn của cô khiến nụ cười trên mặt Giang Chi Thịnh dần dần biến mất: “Tối hôm qua không phải em đã gửi nó cho anh sao?”

“Anh cho rằng em sẽ gửi kế hoạch đấu thầu cho anh sao? Khi anh nhận được những tài liệu này tại sao anh không thắc mắc em lại gửi nó cho anh? Lẽ nào tình bạn bao nhiêu năm giữa hai chúng ta không đáng để anh gọi một cuộc điện thoại hỏi em sao?”

Giờ phút này, cô hoàn toàn thất vọng đối với Giang Chi Thịnh.

Tại sao anh lại nghĩ cô gửi cho anh những tài liệu này? Đây là cuộc cạnh tranh giữa hai công ty, với tư cách là Giám đốc của Tập đoàn Đoạn Thị sao cô có thể mắc một sai lầm tối thiểu như vậy chứ?

Giang Chi Thịnh nhất thời không nói nên lời, tối qua khi nhận được những tài liệu này, anh quả thật có nghi ngờ, nhưng sự ích kỷ trong lòng anh đã chiếm hết lý trí của anh.

Anh không muốn bị Đoạn Kim Thần chèn ép, còn trong lòng anh lại lựa chọn tin rằng Đường Hoan đã gửi những tài liệu này cho anh.

Nếu như tối qua không nhận được những tài liệu này, anh nhất định sẽ thất bại trong cuộc đấu thầu này.

Mặc dù chiến thắng không vẻ vang gì nhưng cuối cùng không phải đã thắng rồi sao?

Nhưng bây giờ nghe giọng điệu thất vọng của cô, anh cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Đường Hoan đã đi đến hồi kết.

Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, anh lo lắng giải thích: “Tối hôm qua khi nhận được những tài liệu này, anh quả thực cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng anh nghĩ rằng những tài liệu này thực sự là do em gửi cho anh, hơn nữa những tài liệu nàu rất quan trọng với công ty anh, vì lợi ích của công ty, anh nghĩ rằng không có gì là không thể thực hiện được.”

“Hoan Hoan, em hiểu anh mà, phải không?”

“Xin lỗi, em không thể hiểu được.” Đường Hoan cười khẩy: “Em không biết rằng cũng có một ngày anh mặt dày như vậy, Giang Chi Thịnh, anh thực sự khiến em ngày càng không thể nhận ra anh nữa rồi.”

Nói xong cô dứt khoát cúp điện thoại.

Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng lần này có ai đó đã cố ý hãm hại cô, nhưng cô không biết người này là ai, họ làm như vậy là vì mục đích gì?

Cô cau mày rời khỏi văn phòng, nhưng không ngờ vừa ra đến cửa công ty cô liền gặp Đường Vãn Tình.

Vốn dĩ cô không muốn để ý đến cô ta, nhưng Đường Vãn Tình lại đi đến bên cạnh cô và cười nói: “Hoan Hoan, cuối cùng em cũng ra ngoài rồi, chị ở đây đợi em rất lâu rồi.”

Đường Hoan chớp mắt, nhìn dáng vẻ ngây thơ vô số tội của cô ta, cô không biết diễn tả cảm giác lúc này là như thế nào mà nhàn nhạt nói: “Tìm tôi có chuyện gì sao.”

“Chị....” Đường Vãn Tình cúi đầu và thấp giọng nói: “Chị chỉ muốn đến gặp em thôi, vừa nãy chị nghe đồng nghiệp của em nói em đã tiết lộ kế hoạch của công ty, có đúng không?”

Đường Vãn Tình ngước lên nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chị nghĩ sao?” Đường Hoan không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta hỏi ngược lại, không ngờ cô ta lại trịnh trọng lắc đầu: “Đường nhiên chị tin em sẽ không làm ra loại chuyện này.”

Lời nói của cô ta khiến Đường Hoan nhíu mày, trước đây hai người họ đấu đá nhau đến chết đi sống lại, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày họ lại nói chuyện với nhau như thế này.

Cô khẽ liếc nhìn cô ta và cứ đi về phía trước mà không dừng lại, Đường Vãn Tình cũng theo sát phía sau: “Trước đây em chưa từng nói với chị những chuyện này, em nói xem là em diễn xuất quá đạt, hay là chị trở nên ngốc ngếch hả?”

Nói đến chuyện trước đây, trong mắt Đường Vãn Tình thoáng qua một tia đau lòng, cô cẩn thận nói: “Trước đây chị thực sự đối xử rất tệ với em sao?”

Đường Vãn Tình nhìn cô với ánh mắt mong đợi, hy vọng có thể nghe thấy đáp án phủ nhận của cô, nhưng sự thật đã khiến cô ta phải thất vọng, Đường Hoan gật đầu: “Rất tệ, cho nên chị không cần phải chạy đến chỗ tôi nịnh nọt, cũng không cần phải làm gì cho tôi cả. Cho dù chị mất trí nhớ thật hay giả, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những chuyện chị đã làm với tôi trong quá khứ.”

Giọng nói lạnh lùng không chứa một chút cảm xúc nào, ánh mắt Đường Vãn Tình lóe lên vẻ tổn thương, nụ cười trên mặt cũng tắt dần, nhưng cô nhanh chóng nở một nụ cười và nói: “Không sao, nếu như trước đây chị đối xử với em không tốt, vậy sau này chị nhất định sẽ đối xử tốt với em.”

Nói xong, cô ta nhìn Đường Hoan như thể vừa nghĩ ra một cái gì đó: “Đúng rồi, chị nhìn thấy La Vưu Phi đi cùng cái tên Đoạn Lâm Phong đó, hình như cô ấy là bạn của em đúng không?”

La Vưu Phi đi cùng Đoạn Lâm Phong.....

Sao có thể như vậy, phản ứng đầu tiên của Đường Hoan chính là Đường Vãn Tình đang ly gián bọn họ, quan hệ giữa cô và La Vưu Phi tốt như vậy, sao cô ấy có thể đi cùng Đoạn Lâm Phong được?

Hóa ra nói nhiều như vậy đây mới là trọng điểm.

Vẻ mỉa mai trên mặt cô ngày càng đậm hơn, cô cười khẩy nói: “Chị cho rằng tôi sẽ tin lời một người từng muốn lấy mạng tôi sao?”

Bất cứ ai trên thế giới này đều có thể phản bội cô, nhưng La Vưi Phi thì không.

Đường Vãn Tình lắc đầu và giải thích nói: “Không phải vậy, chị thực sự nhìn thấy họ đi cùng nhau mà, chị không.....”

“Đủ rồi.” Đường Hoan mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Sau này đừng để tôi nghe thấy những lời này nữa, chị đi ngay khỏi đây cho tôi.”

“Hoan Hoan.”

“Đi đi!”

Đường Hoan không muốn nói thêm lời nào với cô ta nữa, cô tức giận hét lên.

Đường Vãn Tình nước mắt lưng tròng nhìn dáng vẻ đó của Đường Hoan rồi tủi thân rời đi, nhưng không ngờ lúc ngoặt lại bắt gặp Đoạn Lâm Phong.

Khi Đoạn Lâm Phong nhìn thấy Đường Vãn Tình, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau một khoảng thời gian không gặp anh phát hiện cô còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Đường Vãn Tình chỉ liếc nhìn anh rồi nhanh chóng đi lướt qua, nhưng Đoạn Lâm Phong lại nhanh chân chặn đường cô lại.

Nhìn dáng vẻ như không nhận ra anh của cô, sự nghi ngờ trong mắt Đoạn Lâm Phong càng đậm hơn, anh có cảm giác cô ấy như trở thành một người khác.

Hơn nữa dáng vẻ dáng thương này của cô càng khiến người ta không khỏi đau lòng.

Trong lòng anh có một cảm giác rất kỳ lạ, cơ thể của Đường Vãn Tình vẫn mang lại cho anh rất nhiều khoái cảm, nếu như không phải sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng sẽ không ly hôn với cô, dù sao anh vẫn rất hài lòng với thân thể của cô.

Trên mặt anh nở một nụ cười xấu xa: “Em vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”

Nói rồi anh vươn tay định nâng cằm cô lên, nhưng cô lại sợ hãi lùi lại, khuôn mặt đỏ lên, dáng vẻ ngượng ngùng đó khiến anh cảm thấy có chút rạo rực.

Anh tiến lên một bước cố ý thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhưng Đường Vãn Tình lại sợ đến nỗi đẩy anh sang một bên, khi anh đứng vững thì cô cũng đã đi xa rồi.

Mắt anh sáng lên, dáng vẻ ngây thơ vừa rồi của Đường Vãn Tình hiện lên trong tâm trí anh, anh luôn có cảm giác cô ấy không giống như trước đây.

Sau khi ăn cơm xong Đường Hoan quay trở lại văn phòng, cô không thể nào bình tĩnh mà làm việc, càng nghĩ cô càng nuốt không trôi cục tức này, rõ ràng cô không hề biết chuyện này, tại sao anh lại kết án tử hình cho cô và một mực cho rằng là do cô làm như vậy.

Cô luôn là người dám làm dám chịu, những chuyện cô không làm cô sẽ không bao giờ thừa nhận.

Cô quyết định tối nay sẽ nói rõ mọi chuyện với anh.

Bây giờ kế hoạch đấu thầu của công ty bị rò rỉ, anh chắc chắn sẽ bận rất nhiều việc, cho nên những chuyện này chỉ có thể đợi về nhà rồi nói.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Đường Hoan ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối ngơ ngác nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, mãi đến khi có tiếng bước chân trên cầu thang cô mới chợt hoàn hồn.

Cô đứng dậy xuống giường, cô định đi mở cửa, nhưng còn chưa đi đến nơi thì cánh cửa đột nhiên bị ai đó đá văng ra, nhìn vẻ mặt tức giận của Đoạn Kim Thần, trái tim cô khẽ run lên.

Cô sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía anh, cô có thể cảm nhận được trái tim cô đang run rẩy, ánh mắt sắc bén của anh như đang lăng trì cô.

Đoạn Kim Thần từng bước đến gần cô, vẻ mặt của anh u ám đến đáng sợ, trong mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, hơi thở lạnh thấu xương giống như Tu la đến từ địa ngục.

Thấy Đoạn Kim Thần như vậy, Đường Hoan không ngừng run lên, hai tay cô nắm chặt vào nhau, nhìn người đàn ông càng ngày càng lại gần, trong mắt cô hiện lên một tia hoảng sợ.

“Đoạn Kim Thần, anh....” Đường Hoan lên tiếng, cô thực sự không chịu nổi dáng vẻ này của anh.

Đoạn Kim Thần không lên tiếng mà tiếp tục lại gần cô, Đường Hoan bị ép lùi từng bước cho đến khi không còn đường lui.

Đến gần rồi, cô càng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người anh.

Anh đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, trong mắt anh không có chút ấm áp nào, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người xa lạ.

Cô thừa nhận rằng Đoạn Kim Thần như thế này thực sự khiến cô sợ hãi, anh đáng sợ hơn bao giờ hết.

Cô kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng và ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chuyện hôm nay em có thể giải thích với anh, em chưa từng làm chuyện gì phản bội anh cả.”

Nếu như bây giờ cô lùi bước thì đồng nghĩa với việc thừa nhận chuyện kế hoạch bị rò rỉ là do cô làm, cho nên cô không thể lùi bước, cho dù bây giờ anh có đáng sợ thế nào đi nữa.

“Cho đến bây giờ em vẫn dám chối sao.”

Tiếng gầm vang lên, lửa giận trong mắt anh không hề được che đậy: “Em nôn nóng muốn rời khỏi anh như vậy sao, không muốn anh sống tử tế như vậy sao?”

Trái tim cô đau nói, cô vô thức lắc đầu: “Không phải như vậy, em chưa từng nghĩ sẽ hại anh.....”

Cho dù bị anh làm cho cô mình đầy thương tích, nhưng cô vẫn chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, nếu như cô muốn hại anh, làm sao có thể đợi đến hôm nay chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.