Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 152: Chương 152: Mắc kẹt trong thang máy




Nhìn chiếc xe đã đi xa, trái tim sợ hãi của Đường Hoan không ngừng đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chuyện của ngày hôm nay thực sự rất kỳ lạ, một lần có thể nói là tai nạn, nhưng cả hai lần đều muốn lấy mạng cô.

Chắc chắn có người cố ý làm chuyện này, hiện tại ngoài Lương Phỉ Phỉ ra cô cũng không thể nghĩ ra ai khác.

Trong khoảng thời gian này Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành luôn rất yên lặng, họ đều ở trong bệnh viện trông nom Đường Vãn Tình, nếu như lúc này họ đến tìm cô gây rắc rối trừ khi là họ không định muốn lấy tiền thuốc men.

Sau khi kiểm tra xe không có vấn đề gì, cô liền lái xe đến biệt thự của Giang Chi Thịnh.

“Hoan Hoan, em đến rồi, trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đường Hoan lắc đầu nhận lấy ly nước mà Giang Chi Thịnh đưa cho cô: “Không sao, nhưng em phát hiện có một chiếc xe đi theo em.”

Lúc đầu cô không hề để ý, nhưng sau khi đi được một đoạn, cô vô tình nhìn thấy chiếc xe muốn đâm cô đang đi ở phía sau.

Bây giờ cô càng khằng định suy đoán trong lòng, quả nhiên có người muốn hãm hại cô.

“Em yên tâm đi, anh đã tìm được người rồi, anh ta sẽ bí mật bảo vệ sự an toàn cho em và quan sát mọi thứ xung quanh em.”

Đường Hoan gật đầu, nếu như người đứng sau chuyện này thực sự là Lương Phỉ Phỉ, vậy cô sẽ tương kế tựu kế cho cô ta một đòn chí mạng, như vậy có thể trút giận cho La Vưu Phi và vực lại La Thị.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tay cô vẫn có chút run rẩy, nếu như không phải cô kịp thời né tránh, có lẽ cô thực sự không còn mạng mà đứng ở đây nữa rồi.

Giang Chi Thịnh ở một bên dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, anh cay mày quan tâm hỏi: “Em có định nói chuyện này với Đoạn Kim Thần không?”

Đường Hoan lắc đầu: “Đây là chuyện của em.”

Cô không định nói cho Đoạn Kim Thần biết chuyện này, dù sao mối quan hệ của họ cũng không thích hợp để nói không phải sao?

“Hoan Hoan, chỉ cần em bằng lòng, anh bất cứ lúc nào cũng chào đón em.”

“Cảm ơn anh Đại Thịnh, nếu như anh có tin tức gì của Vưu Phi nhất định phải nói với em, em đi trước đây.” Hễ nghĩ đến La Vưu Phi, cô lại lo lắng.

Đã gần một tháng không có tin tức của La Vưu Phi rồi, cô gần như đã lật tung cả Đế Đô nhưng đều không tìm thấy, cô lo lắng nhưng lại không có cách nào khác.

Điện thoại của cô ấy thì luôn trong trạng thái tắt máy.

“Hoan Hoan, anh sẽ báo cho em ngay khi có tin tức, anh tin Vưu Phi sẽ không làm chuyện dại dột đâu.”

Đường Hoan gật đầu không nói nữa, vừa ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy một người mặc vest đen đứng ở cửa. “Anh ta là người mà anh mời đến để bảo vệ em, em có thể tin tưởng anh ta.” Giang Chi Thịnh tiễn Đường Hoan ra cửa và giải thích với cô.

“Cảm ơn anh, vậy em đi đây.” . Truyện Khoa Huyễn

Đường Hoan vẫy tay với anh rồi lên xe rời đi, cô tin người kia sẽ âm thầm bảo vệ cô chu toàn, còn những người trốn trong bóng tối kia, sớm muộn cô cũng sẽ tìm ra họ.

Sau khi rời khỏi biệt thự của Giang Chi Thịnh, cô không lái xe về nhà mà cố ý đến một cửa hàng bách hóa.

Chiếc xe nhỏ màu đen đó cũng luôn đi theo cô.

Sau khi xuống xe cô liền bước vào cửa hàng bách hóa và đi thằng đến khu ẩm thực trên tầng bốn, cô tùy ý chọn một chỗ rồi ngồi xuống

Cô đến khu ẩm thực thực sự là vì đói, cô tùy ý gọi vài món, khi phục vụ mang món lên cô bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, Đường Hoan bắt đầu đi mua sắm, trong khoảng thời gian này trái tim cô luôn căng thẳng vì chuyện của La Vưu Phi, vừa hay lần này ra ngoài cô phải thoái mái mua sắm một chút.

Lúc này cô không lo lắng kẻ theo dõi kia sẽ hành động, ngược lại cô lo hắn sẽ không ra tay.

Cô đi dạo một vòng, trên tay đã có thêm hai chiếc túi.

Trước đây La Vưu Phi luôn đi mua sắm với cô, bây giờ cô không có hứng thú khi đi mua sắm một mình, nhìn quần áo cũng không thấy vừa mắt nên định đi về.

Cô bấm thang máy xuống tầng hầm đậu xe và chờ thang máy hạ xuống, nhưng không ngờ khi xuống đến giữa thang máy đột nhiên lắc lư, đèn bên trong cũng vụt tắt.

Đường Hoan lo lắng bám vào tay vịn, đợi đến khi thang máy ngừng rung chuyển cô mới mở mắt ra.

Lòng bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi, hiện tại thang máy đang ở tầng 3, nếu chẳng may thang máy rơi xuống từ tầng ba, e là cô sẽ chết ở đây.

Trong thang máy chỉ có một mình cô, nhìn ánh sáng yếu ớt, cô chậm rãi bước tới bấm vào điện thoại khẩn cấp.

Nhưng cô ấn nhiều lần mà đều không có phản ứng mà chỉ có những âm thanh sột soạt phát ra, dường như không có tín hiệu.

Cô lấy điện thoại ra và nhận ra điện thoại cũng trong tình trạng không có tín hiệu.

Từ sự cố bình hoa đầu tiên đến sự cố thang máy bây giờ, những điều này đều khiến cô nghi ngờ.

Người đứng sau chuyện này dường như muốn giết chết cô một cách triệt để, e là khiến cô ta thất vọng rồi, cô không phải là một tiểu cường dễ bị đánh gục như vậy.

Cô lấy lại tinh thần và cầm điện thoại đi một vòng quanh thang máy, cố gắng để bắt chút tín hiệu.

Cô thử đi thử lại nhiều lần, một lúc để điện thoại trên đỉnh đầu, một lúc lại đặt điện thoại vào góc rồi đặt ở cửa thang máy, tóm lại cô đã thử hầu hết mọi ngóc ngách nhưng đều không có tín hiệu.

Cuối cùng trong lúc cô đang lo lắng tột cùng thì điện thoại trong tay cô rốt cuộc cũng có tín hiệu.

Nhìn vạch sóng yếu ớt giống như nhìn thấy hy vọng, cô không chần chừ mà bấm một cuộc gọi.

Vốn dĩ cô định gọi cho Đoạn Kim Thần, nhưng nghĩ lại bây giờ anh đang ở Đoạn Thị, đợi anh kịp đến nơi, có thể cô đã chết vì ngạt rồi, cho nên cô liền gọi cho vệ sĩ mà Giang Chi Thịnh đã sắp xếp cho cô.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nam mạnh mẽ vang lên: “Thưa cô, cô đang ở đâu?”

Đường Hoan lập tức nói cho anh ta địa chỉ, bởi vì Giang Chi Thịnh đã nói người này nhất định có thể tin tưởng.

Người đó nhận được vị trí xác định liền cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh máy móc phát ra từ điện thoại, Đường Hoan bất lực ngồi xuống đất, rõ ràng chỉ là một cuộc điện thoại chưa đến một phút nhưng lại khiến cô cảm thấy kiệt sức.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Đường Hoan cảm thấy hô hấp trở nên có chút khó khăn thì đột nhiên thang máy phát ra một tiếng động lớn, sau đó một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào.

Đường Hoan vô thức nheo mắt lại, sau đó nghe thấy một giọng nam: “Em không sao chứ?”

Đường Hoan lắc đầu, cô đứng dậy dưới sự giúp đỡ của người đàn ông, khi hít thở được bầu không khí trong lành cảm giác khó chịu trong phổi cũng dần biến mất.

“Thưa cô, cô không sao chứ?” Khi Đường Hoan còn chưa kịp định thần lại, bên tai vang lên một giọng nói mạnh mẽ, cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vệ sĩ đứng trước mặt.

Khi nhìn rõ người trước mặt, trong mắt Đường Hoan lóe lên sự nghi ngờ, cô luôn cho rằng người vừa cứu cô là vệ sĩ của Giang Chi Thịnh, nếu như không phải, vậy người vừa nãy là ai?

Khi cô quay đầu lại muốn tìm người đó thì chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người đó rời đi.

Tình huống trong thang máy vừa rồi quá nguy cấp, hơn nữa người đàn ông đi ngược sáng, cô thực sự nhìn không rõ nét mặt của người đó, cô chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Nhưng anh ta là ai? Tại sao cô không thể nhớ ra? Tại sao anh ta lại xuất hiện kịp thời để cứu cô?

Khi cô đang mải mê suy nghĩ, người vệ sĩ lên tiếng xin lỗi: “Tôi thực sự xin lỗi, vừa nãy trên đường xảy ra chút chuyện nên mới đến muộn.”

“Không sao, bây giờ tôi đã ổn rồi.” Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Đường Hoan nở một nụ cười.

Người đàn ông nghe vậy càng cúi đầu thấp hơn, dường như đang tự trách mình đã không bảo vệ cô chu đáo.

Đường Hoan nhìn anh ta và nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải tự trách mình, A Sinh, tôi có thể an toàn ra khỏi đây là nhờ sự giúp đỡ của người đàn ông vừa rồi, anh biết anh ta là ai không?”

Đường Hoan đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm và hỏi A Sinh, A Sinh chính là vệ sĩ mà Giang Chi Thịnh cử đến bảo vệ cô.

“Tôi không biết.” A Sinh lắc đầu: “Lúc tôi đến đã thấy cô đi ra an toàn rồi.”

Đường Hoan nghe vậy cũng không nói thêm nữa mà chỉ gật đầu, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện cái tên Đoạn Kim Thần.

Người đó hình như đang làm việc cho Đoạn Kim Thần, nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Đoạn Kim Thần bảo anh ta bí mật theo sau bảo vệ cô sao?

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện lập tức bị cô phủ nhận.

Không thể nào, sao anh có thể quan tâm đến sự sống chết của cô được chứ?

Trải nghiệm của ngày hôm nay có thể nói là thập tử nhất sinh, sau khi về đến biệt thự, Đường Hoan liền vào phòng tắm xả đầy một bồn nước.

Dòng nước ấm lướt qua làn da mịn màng của cô và dần giải phóng những dây thần kinh căng thẳng của cô.

Hai mươi phút sau cô rời khỏi phòng tắm và mới nhận ra rằng đã mười giờ.

Nghĩ đến người đàn ông đã cứu cô ngày hôm nay, Đường Hoan cắn môi suy nghĩ một lúc rồi xuống lầu, cô muốn hỏi người đàn ông hôm nay có phải là Đoạn Kim Thần không.

Nhưng khi đi ngang qua phòng sách, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Đường Hoan dừng bước và nhìn qua khe cửa rồi áp tai vào đó.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông nhàn nhạt vang lên: “Lần sau hãy để ý kỹ hành động của cô ấy, nếu có chuyện gì hãy lập tức thông báo cho tôi, còn nữa chuyện trong thang máy ngày hôm nay đã điều tra ra chưa?”

Trái tim Đường Hoan bỗng nhảy lên, lẽ nào người hôm nay cứu cô chính là người của Đoạn Kim Thần sao?

Còn cả hôm nay khi chiếc bình hoa rơi xuống, cô nghe thấy có người gọi mình cũng không phải là ảo giác?

Hôm nay khi nghe thấy ai đó gọi cô từ phía sau, cô quay đầu lại thì không thấy ai cả, còn chiếc bình hoa thì vỡ tan tành trước mặt cô.

Lúc đó cô sững sờ đến mức suýt chút nữa quên mất phản ứng lại, bây giờ nghĩ lại cô càng cảm thấy có khả năng.

Đặt tay lên nắm cửa, cô không nghĩ ngợi mà đẩy cửa bước vào, cô thực sự muốn biết tại sao Đoạn Kim Thần lại bí mật giúp đỡ cô mà không nói cho cô biết.

Đoạn Kim Thần đang đứng trước cửa sổ nói chuyện điện thoại và quay lưng về phía cửa, nghe thấy động tĩnh anh quay đầu lại và thấy Đường Hoan đang đi vào, trong mắt lóe lên một tia không vui, anh nói với người ở đầu dây bên kia một câu rồi cúp máy.

“Trước khi vào không biết gõ cửa sao?” Đường Hoan không quan tâm đến sự bất mãn trong giọng nói của anh, cô bước đến trước mặt anh và đi thẳng vào vấn đề chính: “Hôm nay là người của anh đã cứu em sao?”

Dường như không ngờ cô sẽ trực tiếp hỏi như vậy, anh ngây ra một chút rồi mới lên tiếng: “Nếu không thì em nghĩ thế nào?”

Câu trả lời này của anh đồng nghĩa với việc thừa nhận điều đó, Đường Hoan nhất thời không biết diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào, nhìn người đàn ông bước đến chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống, cô bước tới trước mặt anh: “Tại sao lại giúp em?”

Đoạn Kim Thần giống như nghe phải một câu chuyện cười, anh ngước lên nhìn cô với vẻ thích thú: “Em cảm thấy anh không nên giúp em sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.