Cho đến khi đọc hết bình luận ở trên mạng cô mới đặt điện thoại xuống: “Hiện tại Lương Phỉ Phỉ đã hoàn toàn bị hủy hoại, muốn trở mình cũng không thể rồi, trận này đánh hay quá!”
Đoạn Kim Thần ngồi ở ghễ giữa cũng không có quá nhiều sự thay đổi khi nghe cô nói như vậy, mà chỉ quan tâm đến việc cắt miếng thịt trên đĩa.
Anh chậm rãi nuốt thức ăn xuống rồi mới thản nhiên nói: “Không nằm ngoài sự đoán.”
Bọn họ đã lên kế hoạch lâu như vậy, thứ họ muốn chính là kết quả này, nếu như còn để Lương Phỉ Phỉ có cơ hội trở mình, thì sao họ phải bận tâm nhiều như vậy?
Sau khi đọc tin tức xong, Đường Hoan bắt đầu ăn sáng, sau khi nghe anh nói như vậy, nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ hơn: “Hiện tại Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong đã ly hôn, tiếp theo có thể yên tâm mấy ngày rồi.”
Trong khoảng thời gian này, cô đều rất bận rộn, một bên là chuyện của công ty, một bên là chuyện của Tập Đoàn Lương Thị, hiện tại Đoạn Lâm Phong đã trở thành cổ đông lớn nhất của Lương Thị, một phần lớn công lao đều là do cô và Đoạn Kim Thần.
Ông Lương nói thế nào cũng là người từng trải. Nếu như Đoạn Lâm Phong chỉ bí mật hoạt động, ông chắc chắn sẽ biết được, cho nên cô với Đoạn Kim Thần mới thuận tay giúp anh ta dương đông kích tây để đánh lạc hướng của ông.
“Em cảm thấy Lương Phỉ Phỉ sẽ cam tâm sao?” Sau khi nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, Đoạn Kim Thần mới lên tiếng.
Đường Hoan nhíu mày, ánh mắt cô sáng như tuyết: “Đương nhiên là không rồi, tiếp theo chúng ta hãy đợi xem kịch hay đi, nói thế nào đi nữa Lương Phỉ Phỉ cũng là một cô chủ nhà giàu luôn được chiều chuộng, bây giờ bị Đoạn Lâm Phong hại thành ra như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
Với tính cách có thù ắt báo của Lương Phỉ Phỉ, cô ta sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho Đoạn Lâm Phong đâu.
Trước đây cô chẳng qua chỉ chế nhạo cô ta vài câu, cô ta liền nghĩ cách gây chuyện làm khó cô, bây giờ Đoạn Lâm Phong hại cô ta nhà tan cửa nát, còn bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Cô tin không bao lâu nữa sẽ lại có một vở kịch hay được lên sân khấu.
Lương Phỉ Phỉ bị Đoạn Lâm Phong hủy hoại thân bại danh liệt, bây giờ cả người đều bị thù hận che mờ mắt, cô luôn muốn tìm Đoạn Lâm Phong để trả thù.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đoạn video cô bị người đàn ông cưỡng hiếp ở trên mạng và những lời mắng chửi của mọi người, cô lại càng tức giận như muốn phát điên lên.
Rõ ràng cô bị Đoạn Lâm Phong hãm hại, dựa vào đâu mà bây giờ Đoạn Lâm Phong lại trở thành người đáng thương, còn cô lại biến thành một người phụ nữ lẳng lơ ong bướm?
Cô thực sự không cam tâm, cô nhất định phải giành lại những thứ vốn thuộc về mình, cô muốn Đoạn Lâm Phong cũng phải nếm trải những đau khổ mà bây giờ cô đang phải gánh chịu.
Trong khoảng thời gian này, cho dù cô giả vờ đáng thương như thế nào, cho dù cô gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Đoạn Lâm Phong đều không nghe máy, cô thậm chí còn đến tận Đoạn Thị để chặn đường anh, nhưng lại bị người đi đường nhận ra cô, dẫn đến một trận đánh đập dã man.
Bây giờ cô thực sự là một con chuột cống, người người đánh mắng, sự oán hận trong lòng cô ngày càng lớn, thù hận ngày càng trầm trọng hơn, nếu như Đoạn Lâm Phong ở trước mặt cô, cô sẽ giết anh không chút do dự. Tập Đoàn Đoạn Thị, Văn phòng Phó tổng giám đốc.
Có thể nói trong khoảng thời gian này Đoạn Lâm Phong thực sự thăng hoa, sự nghiệp không ngừng đi lên, bây giờ Lương Thị nằm trong tay anh, anh thực sự giống như hổ mọc thêm cánh.
“Anh Đoạn, đã đến giờ tan sở rồi. Buổi trưa anh có hẹn dùng bữa với Anh Phương của Tập Đoàn Phương Thị ở Phong Hương Các của khách sạn Hoàng Gia.” Thư ký gõ cửa và đẩy cửa đi vào.
Đoạn Lâm Phong hơi gật đầu, sau khi ký xong văn kiện cuối cùng anh cất bút đi.
Sau khi mặc xong áo khoác, anh liền đi về phía cửa, thư ký đi theo sau, hai người bước vào thang máy và đi xuống tầng một.
“Lâm Phong...”
Khi anh vừa bước đến cổng công ty thì có một bóng người bất ngờ đi đến và nắm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông ra, giống như hễ buông tay anh sẽ lập tức biến mất vậy.
Nhìn Lương Phỉ Phỉ tóc xõa cùng khuôn mặt phờ phạc ở trước mặt, trong mắt Đoạn Lâm Phong lóe lên một tia chán ghét, còn chưa hất được tay cô ra, giọng nói lo lắng của cô đã vang lên: “Lâm Phong, em cầu xin anh giúp em được khoonh? Bố em bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, ông ấy không thể ngồi tù được. Anh giúp em....”
Trước đây cô là một cô chủ giàu có luôn cao cao tại thượng khiến cho người ta phải ghen tị bây giờ lại trở nên thảm hại như vậy, cô đáng thương cúi đầu trước mặt Đoạn Lâm Phong.
Hiện tại đã đến giờ tan ca, có rất nhiều nhân viên đều đang chuẩn bị đi ăn, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cảnh tượng này, họ đều dừng bước và đứng xem.
Đường Hoan vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy mọi người đang vây quanh xem cái gì đó, cô nhướn mày bước tới, thoáng nhìn đã thấy dáng người cao lớn của Đoạn Lâm Phong đang đứng ở cửa, còn người đang lôi kéo anh ta đầu bù tóc rối, trông vô cùng thảm hại.
Đường Hoan cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen, cô nheo mắt một lúc mới nhận ra đó là Lương Phỉ Phỉ.
Mới mấy ngày không gặp, cô không ngờ cô ta lại biến thành bộ dạng như vậy, xem ra khoảng thời gian này cô ta sống không được tốt lắm!
Khóe môi cô cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp, cô khoanh tay trước ngực đứng nhìn bọn họ.
Lúc này sắc mặt Đoạn Lâm Phong xanh mét, anh lạnh lùng liếc nhìn bảo vệ đứng ở cửa: “Các người còn đứng đó làm gì? Ngay cả cửa cũng canh không nên hồn, tôi nhận các anh có tác dụng gì hả!”
Nhân viên bảo vệ bị anh làm cho sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi lạnh: “Xin lỗi, Anh Đoạn, là do chúng tôi sơ suất!”
“Một lúc nữa hãy đến Phòng tài vụ nhận lương rồi đi đi!” Đoạn Lâm Phong lạnh lùng hất tay Lương Phỉ Phỉ ra và nói với nhân viên bảo vệ mà không thèm nhìn lại.
Lương Phỉ Phỉ mặt cắt không còn một giọt máu, cô đã từng chứng kiến sự lạnh lùng vô tình của Đoạn Lâm Phong, nhưng hôm nay nghe anh nói như vậy, trái tim cô vẫn không kìm được mà đau đớn.
Bây giờ anh nói như vậy đồng nghĩa với việc không cho cô một chút hy vọng nào, cô còn tưởng chí ít anh vẫn sẽ tiệm tình cũ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thực sự đã nghĩ nhiều rồi.
Cô khẽ cho tay vào túi, cho đến bây giờ cô vẫn còn mang một chút khẩn cầu: “Lâm Phong, em có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với em trước đây, anh có thể niệm tình cũ mà giúp bố em được không?”
Bây giờ ông Lương đã tỉnh lại, nhưng chỉ có mắt ông có thể chuyển động, chân tay đều không cử động được, ngay cả nói chuyện cũng không nói được, còn mẹ cô cũng đổ bệnh nằm trong bệnh viện.
Điều quan trọng nhất là hôm nay lại có cảnh sát đến muốn bắt ông Lương vào tù, cô thực sự không thể trơ mắt đứng nhìn người bố luôn yêu thương chiểu chuộng cô từ nhỏ đến lớn bị bắt vào tù như vậy được, cho nên cô mới đứng đợi ở đây cả một buổi sáng.
Trước đây cô chưa từng phải cúi đầu hạ giọng cầu xin người khác như bây giờ, nhưng lần này, cô thực sự đã bị ép đến đường cùng rồi.
“Tình cảm của tôi đối với cô đã biến mất từ khi cô lên giường với người đàn ông khác hết lần này đến lần khác rồi.” Giọng nói lạnh lùng của anh giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô khiến cơ thể vốn đang lạnh lẽo của Lương Phỉ Phỉ lại càng trở nên lạnh hơn.
Trái tim cô như bị người khác bóp chặt khiến cô không thể thở nổi.
Đáng lẽ cô nên biết sự dịu dàng của anh đều là giả dối từ lâu rồi mới phải, chỉ có cô mới ngu ngốc tin tưởng điều đó mà thôi.
“Em....em....” Lương Phỉ Phỉ đứng một chỗ thật lâu không nói nên lời, ngón tay bên này đã chạm vào đồ vật ở trong túi, tay còn lại đã bị những móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào da thịt.
Lúc này, thư ký luôn đứng bên cạnh Đoạn Lâm Phong liếc nhìn thời gian và đôn đốc nói: “Anh Đoạn, sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Đoạn Lâm Phong nói mà không thèm nhìn Lương Phỉ Phỉ: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không hãy tự gánh hậu quả.’
Lương Phỉ Phỉ không hề che đậy sự tuyệt vọng và đau đớn trong mắt mình, lúc đầu cô nên tin tưởng những gì bố cô nói, Đoạn Lâm Phong không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, anh có dã tâm, ban đầu cô còn cảm thấy người đàn ông có dã tâm mới làm nên nghiệp lớn, nhưng bây giờ hiện thực lại cho cô một cái tát đau đớn.
Cô thực sự rất hận!
“Lâm Phong, anh thực sự muốn tuyệt tình như vậy sao?” Cảnh tượng ân ái của họ vẫn hiện lên trong tâm trí cô, bây giờ đã trở thành cảnh còn người mất.
“Là cô vô tình với tôi trước, Lương Phỉ Phỉ, cô từ đâu đến thì hay cút về chỗ đó.” Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu nói này, Đoạn Lâm Phong quay người bỏ đi.
“Anh....rõ ràng anh biết những chuyện này đều không phải do tôi tự nguyện, rõ ràng là anh cho người cưỡng hiếp tôi, cố ý hãm hại tôi, Đoạn Lâm Phong, tôi đúng là đã bị mù nên mới yêu loại đàn ông như anh!”
Sự phẫn nộ trong lòng Lương Phỉ Phỉ không ngừng cuộn trào, cô đến đây là muốn cầu xin anh giúp bố mình, nhưng không ngờ anh lại đẩy cô xuống địa ngục.
Đường Hoan luôn đứng ở một góc dưới sảnh lớn quan sát bọn họ, khóe miệng cô ngày càng cong lên.
Cô biết Đoạn Lâm Phong để đạt được mục đích sẽ bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng không ngờ anh ta lại tuyệt tình như vậy, ngay cả chuyện cho người cưỡng hiếp Lương Phỉ Phỉ mà anh ta cũng làm ra được.
Bây giờ rõ ràng anh ta đã có sự nghiệp, còn Lương Phỉ Phỉ lại trở thành một cô chủ thảm hại chính cống.
May mà lúc đầu cô biết Đoạn Lâm Phong là loại người như thế nào và không kết hôn với anh ta, nếu không bây giờ kết cục của cô cũng không tốt hơn Lương Phỉ Phỉ là bao.
Còn những người khác khi nghe được Lương Phỉ Phỉ nói như vậy, trong mắt đều là sự kinh ngạc, những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Đoạn Lâm Phong.
Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của mọi người, sắc mặt Đoạn Lâm Phong tối sầm lại và tức giận nói: “Cô đừng ngậm máu phun người, rốt cuộc chuyện là như thế nào, trong lòng tôi và cô đều hiểu rõ.”
Anh bước lên một bước ép sát Lương Phỉ Phỉ và nói với ngữ khí chỉ đủ hai người nghe thấy: “Đừng thách thức giới hạn của tôi, nếu không, cô biết cách làm của tôi rồi đấy.”
Sau khi nói xong câu này, anh không thèm quan tâm đến phản ứng của Lương Phỉ Phỉ mà xoay người đi về phía cửa.
Nhìn người đàn ông đi ngày càng xa, khi người đàn ông sắp lên xe, Lương Phỉ Phỉ đột nhiên giống như phát điên, trong tay không biết đã xuất hiện một con dao từ khi nào: “Đoạn Lâm Phong, anh chết đi!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ Lương Phỉ Phỉ lại dám ra tay ám sát Đoạn Lâm Phong trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Đoạn Lâm Phong chỉ sửng sốt một chút, khi cô định đâm lên ngực anh, anh đã đưa tay ra cản lại, dao găm sắc bén xuyên qua áo vest của anh, máu tươi chảy ra, nhỏ từng giọt xuống sàn.
Dưới ánh mặt trời, màu đỏ rực rỡ vô cùng chói mắt. Còn lý trí bị đánh mất của Lương Phỉ Phỉ cũng bị đánh thức bởi màu đỏ chói mắt đó.
Lương Phỉ Phỉ trợn to hai mắt nhìn máu không ngừng chảy trên tay Đoạn Lâm Phong, cô không ngừng lắc đầu, ngay sau đó hai tay của cô bị bảo vệ khống chế và trói lại ở phía sau.
“Làm gì vậy? Thả tôi ra.” Lương Phỉ Phỉ bị bắt giữ không ngừng giãy dụa, ánh mắt chuyển từ hoảng sợ sang điên cuồng.
Cơn đau từ bàn tay truyền đến khiến Đoạn Lâm Phong cau mày, sắc mặt anh tái nhợt vì mất quá nhiều máu, thư ký cuối cùng cũng định thần lại: “Anh Đoạn, anh bị thương rồi, chúng ta hãy mau chóng đến bệnh viện.”