Trái ngược với bầu không khí yên tĩnh ở bên ngoài, tiếng nhạc trong quán rượu như được vặn volume tới mức lớn nhất.
Người nữ trang điểm lộng lẫy, người nam thì cầm ly mời rượu, trên bục nhảy, từng cặp đôi cuốn vào nhau, cả hai như hòa chung vào một.
Còn Mộ Vũ Nghiên và Lưu Hạo lại chọn góc khuất để uống rượu.
Liên tục liên tục, hết ly này tới ly khác, Mộ Vũ Nghiên dường như đang dùng rượu để xóa đi những đau khổ trong lòng.
“Anh nói thử xem tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy với em? Rõ ràng người xứng đôi với anh ấy nhất chính là em, nhưng tại sao bây giờ anh ấy lại đối xử khách sáo với em như thế?”
Sau khi uống rượu, Mộ Vũ Nghiên đỏ bừng mặt mũi, đôi mắt cô như phát sáng, cô của lúc đó bỗng trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn, còn Lưu Hạo lại ngồi bên cạnh cô, tròn mắt lắng nghe.
“Rõ ràng bây giờ em đã trở về rồi, em thổ lộ tấm lòng của mình, nhưng anh ấy vẫn không chấp nhận em, còn nói rằng đối với em không có bất cứ tình cảm nam nữ nào.
Trước đây anh ấy không hề như vậy, Hạo à, anh mau nói cho em biết, em nên phải làm sao đây?”
Một giọt nước mắt từ từ tuôn ra theo lời nói của cô.
Nhấc ly rượu lên rồi uống một ngụm lớn, tiếp tục nói: “Đường Hoan rốt cuộc có điểm nào tốt hơn em? Dựa vào điều gì mà cô ta lại được gả cho anh ấy?”
Không thể không thừa nhận, Mộ Vũ Nghiên sau khi uống rượu so với trước đó mà nói, tính cách cao ngạo của cô càng thể hiện rõ hơn.
Chỉ là càng nói thì nỗi đau khổ trong lòng như càng lớn thêm, lại khiến cô càng uống nhiều hơn.
Mọi kí ức không ngừng ùa về trong trí nhớ của cô, cô say xỉn nói: “Em lúc đó chẳng phải là vì muốn bản thân càng trở nên ưu tú, có thể xứng đôi với anh ấy, lẽ nào em làm vậy là sai sao? Bây giờ em đã trở về rồi, muốn ở bên cạnh anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy lại nói với em rằng anh ấy đã có gia đình, anh nói có buồn cười hay không?”
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Mộ Vũ Nghiên, Lưu Hạo cảm thấy thương xót vô cùng.
Vũ Nghiên, lẽ nào trong trái tim của em từ trước tới nay chưa từng có vị trí của anh bao giờ sao? “Hạo à, anh mau nói đi, em phải làm sao đây?”
Liên tục kéo tay áo của Lưu Hạo, bộ vest đắt tiền trên người bị cô làm xô lệch, bất lực gào khóc, “Trái tim của em thật sự rất đau, rất đau, đến bây giờ anh ấy chẳng còn muốn gặp em nữa rồi.”
“Vũ Nghiên…….”
Nhìn bộ dạng khóc tới đau lòng, Lưu Hạo lấy lại ly rượu trong tay cô, “Sao em phải đau khổ vì anh ta cơ chứ? Em biết rõ trong lòng anh ta không có vị trí của em, hà cớ gì……..”
“Choang”
một tiếng, bình rượu rơi xuống đất, vỡ tan thành nghìn mảnh.
Mộ Vũ Nghiên không ngừng lắc đầu, phản bác nói: “Không thể nào, anh ấy nhất định yêu em! Anh ấy còn nói anh ấy sẽ lấy em.”
Mộ Vũ Nghiên vừa giằng áo Lưu Hạo vừa lớn giọng gào thét, còn Lưu Hạo từ đầu tới cuối chỉ im lặng nhìn cô mà thương xót, cũng không hề ngăn cản hành động của cô.
Thực ra, anh cũng ngốc như Mộ Vũ Nghiên mà thôi, đều không có được trái tim của người mình yêu, dẫu biết rằng bản thân đang bị lợi dụng, nhưng vẫn can tâm tình nguyện.
Đột nhiên nhớ tới hôm qua khi Đoạn Kim Thần tới tìm anh cảnh cáo dằn mặt, anh biết chắc rằng anh ta nhất định đã điều tra ra đứa con trong bụng Đường Hoan là do anh sai người đi làm.
Ở một nơi khác, Giang Chi Thịnh đang bàn chuyện làm ăn với người khác, đột nhiên trợ lý của anh xuất hiện cầm theo điện thoại, thì thầm vào tai anh nói vài câu.
Giang Chi Thịnh vội vàng mở điện thoại, đầu ngón tay anh nhấp lên màn hình, nhìn vào nội dung ở bên trong, hai tay anh thu chặt lại.
Vừa nhìn anh đã cảm thấy chuyện này nhất định có người đứng sau cố ý dựng nên.
Lửa giận trong lòng bùng cháy, nhìn vào khách hàng đang vui vẻ uống rượu bên các người đẹp, anh liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng bao, chọn một nơi yên tĩnh rồi gọi điện thoại tới cho Đường Hoan.
Nhưng mặc cho anh có gọi thế nào đi chăng nữa, đầu bên kia vẫn chẳng có ai nhận máy, bởi vì điện thoại của cô đã bị Đoạn Kim Thần chuyển sang chế độ im lặng rồi.
Gọi liên tục nhiều cuộc vẫn không có người nhận máy, Giang Chi Thịnh liền gọi tới cho La Vưu Phi, lần này thì ngược lại, chưa đầy vài giây sau ngay lập tức đã có người nhận máy.
“Đại Thịnh?”
Giọng nói đầy ngạc nhiên của La Vưu Phi từ trong điện thoại truyền ra, “Muộn vậy rồi anh còn gọi điện thoại cho em là có chuyện gì sao?”
Giang Chi Thịnh kể lại câu chuyện mà anh vừa biết được, La Vưu Phi nghe xong an ủi nói: “À, anh nói chuyện này à, em đã nói với Hoan Hoan rồi, nhưng cậu ấy có vẻ chẳng để tâm là bao, đồng thời cũng nói không muốn làm phiền tới anh, vậy nên anh cũng không cần phải lo lắng đâu, cậu ấy nói là để cậu ấy tự giải quyết chuyện này, tới lúc đó nếu thật sự không được, chúng ta sẽ ra tay sau.”
“Vậy cô ấy bây giờ không sao chứ?”
Một hồi sau, anh mới buông lời hỏi một câu.
Lắc lắc đầu, giọng nói trong trẻo của La Vưu Phi một lần nữa vang lên: “Không sao, anh không cần lo lắng quá đâu, anh còn không hiểu cô ấy nữa sao, chút chuyện cỏn con này sao có thể khiến cô ấy gục ngã được chứ?”
Giang Chi Thịnh nghe xong cũng cảm thấy có lý, Đường Hoan tuy nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng tính cách của cô lại rất kiên cường, chút chuyện nhỏ này sao có thể đánh gục được cô ấy cơ chứ? “Vậy thì tốt, có chuyện gì em nhất định phải thông báo cho anh biết, anh còn phải ra ngoài với khách hàng, không nói chuyện với em được nữa rồi.”
“Ừ, byebye.”
Sau khi ngắt điện thoại, anh quay trở lại phòng bao, tiếp tục uống rượu với khách hàng của mình.
Chờ tới khi Đường Hoan tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.
Mở to đôi mắt, nhìn vào mọi thứ quen thuộc trong căn phòng, nghĩ tới sự thật mà cô biết tối qua, trái tim cô như bị rỉ máu.
Lật chăn rồi bước xuống giường, sau khi tắm rửa liền xuống phòng bếp dùng sáng, sau đó cô lái xe rời khỏi biệt thự, chỉ có điều cô không tới công ty mà là tới đồn cảnh sát thành phố.
Cô phải đi gặp hung thủ đã hại chết con của cô, hỏi xem rốt cuộc tại sao bọn họ lại làm như vậy, ân oán giữa người lớn sao có thể để liên lụy tới trẻ con vậy chứ.
Cô muốn biết tại sao bọn họ có thể làm ra những chuyện bất nhân tính như vậy, đến một đứa trẻ chưa ra đời cũng không tha, suốt dọc đường đi, cô nghĩ ra vô số những câu hỏi, nhưng khi tới nơi lại bị giám ngục ngăn cản không có quyền vào thăm.
Tất cả mọi câu hỏi như bị mắc nghẹn trong cổ họng, khiến cô dường như sắp bùng cháy.
Mặc cho cô có nài nỉ hay nói gì, giám ngục vẫn nhất định không để cô vào, khi cô quay người định rời đi, phía sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Phu nhân, sao cô lại ở đây?”
Đường Hoan giật mình quay người, liền nhìn thấy Kiệt Lâm, trên người anh mặc một bộ vest màu đen, giọng kính vàng đeo trên mặt, đi bên cạnh là một người đàn ông khác, trông vô cùng tri thức, anh ta khoác trên mình một bộ vest màu xanh lam, tay xách túi công vụ, dáng vẻ nghiêm túc.
“Kiệt Lâm, sao cậu lại ở đây?”
Cô hoài nghi lên tiếng hỏi.
Kiệt Lâm mỉm cười nối: “Tôi đưa luật sư Châu tới đây giải quyết chút việc, không biết phu nhân tới đây là có chuyện gì? Cần giúp xin cứ nói, luật sư Châu là luật sư đại diện của Đoàn Thị, anh ấy ở đây cũng là một người có thân phận và địa vị.”
Đường Hoan vốn không định nhờ vả người khác, nhưng nghĩ tới việc cô đã ở đây nửa tiếng rồi, da miệng sắp rách cả ra rồi nhưng vẫn không gặp được tên hung thủ đã hại chết con của cô, nếu như không làm phiền tới anh ta, cô thật sự không có cách nào để vào được.
Suy nghĩ là vậy, Đường Hoan cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Nếu đã vậy xin phép làm phiền tới luật sư Châu một chút, tôi đã ở đây rất lâu rồi nhưng bọn họ đều không cho vào, anh có thể giúp tôi được không?”
Luật sư Châu vừa nghe thấy vậy liền nhanh chóng gật đầu: “Không vấn đề, không biết phu nhân muốn tới gặp ai?”
“Trương Sinh.”
“Chính là người vừa bị bắt vào đây đúng không?”
Vốn là một luật sư nên khi nghe thấy Đường Hoan báo tên, luật sư Châu lập tức nghĩa ra người cô muốn gặp là ai.
Anh ta cũng biết tới Trương Sinh, hơn nữa còn là luật sư của Đoàn Thị, chắc có lẽ chuyện lần này cũng là do anh ta phụ trách nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Đường Hoan gật đầu.
Luật sư Châu nheo mắt mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây cũng là vì chuyện của Trương Sinh, anh ta đã bị đưa vào nhà giam chờ xét xử, nếu phu nhân đã có ý muốn gặp, vậy mời cô theo tôi.”
Nói xong, anh liền giơ tay làm động tác dẫn đường.
Làm luật sư thật tốt, chỉ cần mở miệng là có thể tự do ra vào đồn cảnh sát.
Sau khi đưa Đường Hoan tới phòng thăm thân, luật sư Châu liền rời đi, dẫu sao thì chuyện anh cần làm cũng đã làm xong rồi, ở đây cũng chẳng có ích gì.
Sau khi luật sự Châu rời đi, Đường Hoan mới đẩy cửa bước vào, sau một hồi chờ đợi, người đàn ông lạ mặt trên bức ảnh bị giám ngục đưa tới.
Vừa nhìn thấy hắn ta, lòng hận thù của Đường Hoan ngay lập tức liền trỗi dậy, cô bật người đứng dậy khỏi ghế, hận không thể xông tới mà cào nát mặt của hắn, nhưng lí trí mách bảo cô rằng phải thật bình tĩnh.
Đôi mắt của người đàn ông khi nhìn vào cô sáng lên, biết rõ người phụ nữ ở trước mặt là ai, càng biết rõ hơn lí do tại sao hôm nay cô tới đây.
Trái ngược với vẻ giận dữ của Đường Hoan, người đàn ông kia ngược lại lại vô cùng điềm tĩnh, đi tới trước mặt cô rồi ngồi xuống, giọng nói ồm ồm phát ra: “Không biết Đoạn phu nhân tới tìm tôi có chuyện gì? Hay định tới đây tính sổ với tôi về chuyện con của cô?”
Quả nhiên là hắn ta! Hai mắt Đường Hoan hằn lên những tia máu, đầu móng tay đâm sâu vào phần thịt, giận dữ nói: “Tại sao anh lại làm như vậy, tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại hại con của tôi, đó là cả một mạng sống đấy anh có biết không?”
Cô thật sự rất hận, hận không thể xé nát người đàn ông trước mặt ra thành trăm mảnh.
Người đàn ông dường như chẳng hề sợ hãi trước vẻ giận dữ của cô, lạnh giọng nói: “Có trách thì chỉ trách mệnh của cô không tốt, ai bảo cô làm vợ của Đoạn Kim Thần cơ chứ, cô đáng thương lẽ nào tôi không đáng thương sao? Suốt bao năm qua tôi phải đi khắp nơi tìm việc, vẫn không thoát khỏi vòng tay của anh ta, so với cô tôi càng hận hơn.”
“Đó cũng là ân oán giữa các người, dựa vào điều gì mà đổ lên đầu con của tôi chứ?”
Cô đỏ mắt, hằn giọng nói, “Lẽ nào trong mắt anh tính mạng con người không đáng giá như vậy sao?”
Cô không quan tâm tới việc tranh giành trên thương trường giữa hắn ta và Đoạn Kim Thần, nhưng bây giờ hắn ta lại chuyển từ việc công sang việc tư như vậy, cô thật sự không có cách nào tha thứ.
“Đoạn phu nhân, cô không cần phải dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi đâu, bây giờ con của cô cũng đã không còn nữa rồi, cô muốn đánh tôi chửi tôi thế nào tôi đều tùy cô, dẫu sao thì tôi cũng đã bị bắt rồi, cả đời này cũng chẳng ra được, thà đâm cho tôi một nhát dao thật đau để tôi chết đi còn hơn là phải ở lại đây.”
Nghe lời nói của hắn ta, Đường Hoan bỗng bật cười, vẻ căm thù hằn sâu trong đôi mắt, chỉ tay về phía trước, cô nói: “Giết anh ư? Như vậy chẳng phải dễ dàng cho anh quá rồi sao? Giết người đèn mạng là lẽ dĩ nhiên, anh cứ ngoan ngoãn mà ở lại đây đi!”
Dứt lời, cô quay người đi thẳng ra phía ngoài, sau khi ra khỏi đồn cảnh sách, ánh nắng ấm áp chiếu lên cơ thể cô, tựa như đang giúp cô xóa đi những hắc ám ứ đọng trong đáy lòng vậy.
Đã bao lâu qua, cô vẫn luôn vì cái chết của con mà tâm trạng không tốt, tuy cô không nói ra nhưng trong lòng vẫn vô cùng đau đớn.
Thất thần lái xe rời khỏi đồn cảnh sát, vốn định quay về công ty nhưng khi dừng xe cô mới phát hiện ra bản thân đang ở bệnh viện.
Nghĩ tới việc đã lâu không gặp bà ngoài, trong lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng day dứt, trong lúc cô bất lực nhất, người mà cô luôn nghĩ tới đầu tiên chính là bà ngoại.
Nhưng bà ngoại lại không thể giống như trước đây nữa rồi, không thể kể chuyện cho cô nghe những lúc cô không vui, bởi vì bà không thể chấp nhận bất cử đả kích nào, do vậy cô chỉ có thể ngậm ngùi một mình hứng chịu.