Người phụ nữ giơ tay nghe điện thoại, sau khi nghe được lời nói bên đầu dây kia cô ta trả lời: “Được! Bây giờ tôi về.”
Nói xong cô ta ném điện thoại cho vệ sĩ, vệ sĩ nhanh nhẹn nhận lấy rồi cất vào túi. . Truyện Xuyên Nhanh
Ánh mắt cô ta lướt qua mặt Đường Hoan và La Vưu Phi một lượt rồi mới đứng dậy bước từng bước xinh đẹp đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua hai người cô ta nhìn họ như có suy nghĩ gì. Đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười chế nhạo: “Tương lai còn dài nên cũng không cần vội vã.”
Cô ta nói xong lập tức đi ra ngoài không coi ai ra gì đồng thời để lại trong không khí một mùi thơm đặc biệt của phụ nữ.
Đường Hoan không thể nào hiểu được tại sao người phụ nữ kia lại có nhiều địch ý với cô như vậy? Vừa rồi cô đã suy nghĩ nát óc nhưng vẫn không nhớ ra họ đã gặp nhau khi nào mà làm cho cô ta hao phí tâm tư đến trêu cợt cô.
“Hoan Hoan! Cậu có quen cô ta không? Sao tớ cảm thấy cô ta cố ý nhằm vào cậu nhỉ?” Chân mày La Vưu Phi nhíu chặt: “Cậu nghĩ kỹ xem trước đây cậu có đắc tội với cô ta không? Nếu không thì việc cô ta tự dưng đến cửa nhục nhã chúng ta cũng quá khó hiểu.”
Đường Hoan lắc đầu. Cảm giác quen thuộc càng ngày càng tăng nhưng cô không dám xác định.
Tập đoàn Lương thị đã phá sản từ lâu, dù Lương Phi Phi may mắn thoát khỏi việc bị bắt thì cũng không thể nào quay lại một cách hoa lệ thế này chứ?
Hình như thân phận và địa vị của người phụ nữ này cao hơn rất nhiều so với Lương Phi Phi lúc trước.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy họ sẽ gặp lại.
“Sao cậu ngơ ngác vậy? Tớ đang nói chuyện với cậu đấy!” Thấy Đường Hoan vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, La Vưu Phi đụng đụng vào cánh tay cô.
Đường Hoan đang suy nghĩ lung tung giật mình tỉnh táo rồi lắc đầu: “Theo cậu cô ta có thể là Lương Phi Phi không?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Sao người phụ nữ đó có thể là Lương Phi Phi? Không phải Lương Phi Phi đã phá sản à? Sao cô ta có thể trở về hoa lệ như vậy được?”
“Vậy tớ thật sự không biết cô ta là ai.” Đường Hoan như nghĩ đến điều gì: “Tớ thật sự không nhớ ra là mình đã gặp cô ta ở đâu?”
Khí thế của người phụ nữ kia quá mạnh mẽ nên nếu cô thật sự từng gặp cô ta thì chắc chắc cô sẽ không quên huống chi trước giờ trí nhớ cô luôn không kém.
“Nếu vậy thì cô ta nhằm vào cậu để làm gì? Chẳng lẽ thật sự là cô ta ăn no rửng mỡ? Hay lại là một người có ý tưởng gì với chồng cậu?” La Vưu Phi thật hết biết nói gì.
Đường Hoan giật mình nhưng không nói nhiều mà kìm nén sự nghi ngờ trong lòng và cười nhẹ: “Được rồi. Bây giờ người ta đi rồi mà còn suy nghĩ những chuyện này làm gì?”
Sau đó cô vào bên trong shop quần áo nhìn một lượt rồi nói sang chuyện khác: “Cậu nên thử bộ này xem sao!”
Mấy nhân viên bán hàng lúc trước nhìn thấy mọi chuyện xảy ra đều sợ hãi trốn đi không dám nói nhiều, bây giờ ở đó chỉ còn một người phụ nữ nhìn các cô rồi liếc nhìn quần áo trưng bày, sau khi chần chừ một lúc thì rốt cuộc cô ta vẫn đi ra với gương mặt đầy vẻ khó xử: “Rất xin lỗi hai cô! Bộ trang phục này không còn nữa…”
Có lẽ là bị dọa bởi khí thế uy nghiêm của Đường Hoan nên cô bán hàng nói đến đây lại hơi ngập ngừng.
Đường Hoang chẳng muốn gây khó dễ cho họ nhưng nghe những lời này cô cũng không nhịn được nhíu mày, ánh mắt cô rơi vào bộ trang phục đang trưng bày.
“Cô đùa gì vậy? Không phải bộ quần áo kia còn đặt trên quầy trưng bày sao?” La Vưu Phi tức giận hỏi. Vốn dĩ cô đang bực tức mà bây giờ lời vừa ra khỏi miệng càng không thể thu lại: “Được thôi! Các người khinh thường sợ tôi không có tiền mua đúng không?”
Cô ta vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ từ trong xách tay rồi vứt lên tủ một cách khí phách: “Trong tấm thẻ này của tôi có 1 triệu, tôi cũng không tin vẫn không đủ mua một bộ quần áo kia của các cô.”
“Không phải vậy thưa cô!” Nhân viên bán hàng mở miệng giải thích: “Có lẽ các cô không biết là cô Phong không thích người khác ăn mặc giống mình nên chỉ cần cô ấy thích bộ nào thì chúng tôi sẽ không bán tiếp mà tiêu hủy hết.”
Cô Phong à?
“Cô nói gì cơ?” La Vưu Phi thật sự chưa từng gặp cô gái nào tiền vung tiền như rác như vậy.
Trang phục bản số lượng hạn chế vốn chỉ có một bộ, sản xuất nội bộ thêm một ít loại hai loại ba thì nhiều nhất cũng chỉ ba bốn bộ cùng kiểu nhưng bây giờ người phụ nữ kia nhiều tiền nên không chịu được cả việc mặc cùng kiểu dáng với người khác.
Xem ra người này thật sự có lai lịch không nhỏ nhưng họ Phong…
Đường Hoan cũng nhíu mày. Từ trước đến giờ cô cũng chưa từng nghe có gia đình lớn họ Phong ở kinh đô.
Nhìn dáng vẻ rất khó xử của nhân viên bán hàng, cuối cùng Đường Hoan vẫn kéo La Vưu Phi rời khỏi shop quần áo.
Đến lúc đi khá xa La Vưu Phi cũng không nhịn được mở miệng: “Sao cậu đột nhiên không nói gì? Chẳng lẽ cậu biết cái cô họ Phong kia?”
Đường Hoan bỗng không biết nên khóc hay nên cười khi nghe những lời này: “Tớ đã nói là tớ không quen. Nếu tớ biết thì vừa rồi đã không bị động như vậy.”
“Vậy sao cậu kéo tớ ra ngoài? Tớ còn muốn hỏi thăm nhân viên bán hàng xem cái cô họ Phong kia có lai lịch gì?” La Vưu Phi trừng mắt, vẻ mặt còn còn khoa trương hơn cô.
Cô càng dở khóc dở cười vì vẻ mặt này: “Chúng ta muốn nói chuyện bát quái thì cũng không thể nói trước mặt người ta chứ? Rõ ràng cô bán hàng lúc nãy rất sợ cái cô họ Phong kia, cậu cứ tìm theo họ Phong xem có chút đầu mối nào không?”
La Vưu Phi gật đầu. Vốn dĩ muốn vui vẻ dạo phố nhưng trong nháy mắt không còn tâm trạng gì chỉ có thể đi ăn với Đường Hoan.
Hai người chọn một vài món ăn yêu thích rồi bắt đầu trò chuyện, phần lớn là La Vưu Phi nói và nói nhiều nhất là về chuyện cô gái họ Phong kia.
Cô ta đang nói lại đột nhiên trở nên kích động vỗ lên bàn: “Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi! Tôi đã nói sao cái họ này quen quen?”
Đường Hoan sửng sốt vì cô ta hô to gọi nhỏ, cô nuốt hết thức ăn trong miệng rồi nói một cách lạnh nhạt: “Nói một lúc lâu hóa ra cậu biết à?”
“Cũng không thể xem là quen biết. Chẳng qua tớ từng nghe cha tớ nhắc đến.” Lúc này La Vưu Phi cũng không còn mê man như ban đầu: “Nghe nói nhà họ Phong vẫn luôn chỉ có con một. Hình như đến thế hệ này còn không có đời sau nhưng bây giờ cái cô họ Phong này sao?”
“Tôi thì lại nghe nói nhà họ Phong có nhận một đứa con nuôi, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói là có một đứa con gái.”
“Sao tớ biết chuyện này được? Tớ cũng không quen cô ta?” Đường Hoan trả lời nhàn nhạt nhưng trong lòng trăm ngàn ý nghĩ.
Cũng không biết tại sao cô tiểu thư này lại nhằm vào cô, chẳng lẽ…
Cùng lúc đó tại phòng nghỉ VIP của cô Phong:
“Cô chủ! Cô có điện thoại.”
Vệ sĩ đột nhiên quay đầu nâng điện thoại bằng hai tay và nói một cách cẩn thận mà không dám nhìn vào vẻ mặt cô ta lúc này.
Cô Phong lười biếng ngồi trên sofa, hai tay chống đầu và nhắm mắt như đang ngủ.
Nếu mi mắt cô ta không run thì thì chắc không có ai nhận ra là cô ta không hề ngủ.
Vệ sĩ cũng không dám mở miệng chỉ có thể duy trì hai tay thăng bằng và đứng tại chỗ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lặp đi lặp lại mấy lần mới im lặng nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ trên sofa vẫn không có cử động nào.
Một lát sau nhân viên làm việc cầm trong tay một đống quần áo đi tới rồi hỏi một cách cẩn thận: “Cô Phong! Đây đều là quần áo mà cô vừa đặt riêng. Cô có muốn kiểm tra một chút không?”
“Cho vào túi đi!” Người phụ nữ ngồi trên sofa vẫn nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng nói khẽ một câu.
Nhân viên làm việc không dám tỏ thái độ, lập tức trả lời một câu rồi lập tức đi cho quần áo vào túi nhưng trước khi đi không nhịn được nhìn lén cô ta một chút.
Cũng không biết cơn gió nào thổi qua mà hôm nay cô chủ nhà họ Phong lại tự mình xuất hiện, còn đến tận shop để lấy quần áo làm cô ta tưởng trang phục của họ có vấn đề gì. Trước giờ nhà họ Phong toàn đặt trang phục giao tận nhà.
Nhưng hôm nay nhìn thái độ của cô ta thì lại không giống là quần áo của họ có vấn đề gì. Đang suy nghĩ lung tung thì một giọng nói lạnh băng đột ngột truyền tới: “Nhìn đủ chưa?”
Nhân viên làm việc nghe thấy tiếng cô ta nên ngước nhìn theo bản năng thì vừa vặn đối mặt với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Rõ ràng cô ta chỉ lười biếng nằm trên sofa nhưng ánh mắt bình tĩnh như nữ vương từ trên cao nhìn xuống muôn loài.
Dường như lúc đó cô gái bỗng chốc cảm thấy mình chỉ là một dân thường thấp hèn.
Cô ta giật mình rét lạnh từ tận đáy lòng và vội vàng thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa: “Rất xin lỗi cô Phong… Tôi…”
Cô Phong cũng không thèm để ý đến cô gái mà đưa tay lấy điện thoại từ tay vệ sĩ.
Nhìn tên gọi quen thuộc trên màn hình điện thoại, ánh mắt tĩnh lặng của cô ta lướt qua vẻ lạnh lẽo nhưng khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Ngón tay vuốt nhẹ nhận cuộc gọi, một giọng nói mềm mại truyền ra từ điện thoại: “Chắc cô đã gặp cô ta rồi chứ?”
Nghe thấy lời này cô Phong bỗng cảm thấy hơi buồn cười: “Cô cố gắng cung cấp thông tin cho tôi như thế mà tôi không gặp được thì chẳng phải để cô rất thất vọng sao?”
Vẻ châm chọc rất rõ trong lời nói nhưng người ở đầu dây bên kia cũng không thèm để ý. Trong mắt cô ta thì người phụ nữ này chỉ là một con cờ bình thường trong tay mình.
“Vậy phải xem cô làm thế nào, mặc dù địa vị của cô ta không cao quý bằng chúng ta nhưng cuối cùng cô ta lại là bà Đoàn, có thân phận như vậy thì không phải chúng ta muốn làm gì cũng được.”
Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, mặc dù chỉ là một câu thờ ơ nhưng lại lộ ra vô vàn ý nghĩa.
Dù thân phận của họ cao quý hơn Đường Hoan thì sao nào? Cô ta vẫn chiếm cứ thân phận mà bọn họ mong muốn nhất.
Nghĩ tới đây sắc mặt cô Phong ngày càng kém, móng tay nhọn đâm rách cả sofa bằng da thật.
Từng cảnh tượng trong trí nhớ như một lưỡi dao sắt bén mạnh mẽ cắt vào mặt cô ta.
Nhân viên làm việc nhìn sofa bằng da thật chắc chắn mà bị tay cô ta rạch ra một vết thương thì trong lòng đau đớn ê ẩm nhưng cũng biết cô ta là người mà mình không thể đắc tội nên chỉ có thể chịu đựng và cầu nguyện trong lòng mong cô ta nhanh rời đi.
“Nếu cô muốn có được vị trí mà mình mơ ước thì phải diệt trừ cô ta.” Người kia vẫn nói không ngừng: “Cô xem lúc trước Thần đối xử tốt với tôi như vậy nhưng bây giờ vì người phụ nữ đó mà to tiếng với tôi, sự tồn tại của cô ta uy hiếp trực tiếp đến cô đấy!”
“Bây giờ tôi đã thấy rõ rồi nên chuẩn bị ra nước ngoài, cô muốn lấy được những gì mình muốn thì phải dựa vào bản thân cô thôi.”