Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 46: Chương 46: Phạt roi Đường Vãn Tình




Anh ta khó khăn lắm mới đi đến bước đường như ngày hôm nay, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được?

Đôi mắt hung ác rơi xuống Đường Vãn Tình đang nằm dưới đất, sự tức giận và hận thù lan tỏa từ tận đáy lòng anh.

“Không cần con phải xử lý, hãy mau đưa vợ của con cút khỏi đây, để ta đỡ phải nhìn thấy rồi phiền lòng!” Đoạn Trấn Nam tức giận nói, sau đó quay người đi lên lầu.

Đằng sau là giọng nói lo lắng của Đoạn Lâm Phong, nhưng ông coi như không nghe thấy gì.

“Còn không mau mang vợ của con đi sao? Đợi ăn cơm tối luôn sao? Hay là con cũng muốn bị ăn roi?” Đan Chi Linh lạnh lùng cất giọng và liếc nhìn người đang nằm dưới đất, đôi mắt lóe lên vẻ mỉa mai.

Càng nhìn càng chướng mắt, mắt không thấy sẽ không bẩn, kể từ khi cưới con gái nhà họ Đường về, cái gia đình này luôn không được yên!

Bà trừng mắt nhìn Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình, rồi quay người đi lên lầu.

Khi Đường Vãn Tình nghe thấy tiếng roi, cơ thể càng run rẩy hơn.

Nghĩ đến việc ở nhà có bao giờ cô phải chịu cục tức như thế này, lúc ở nhà bố mẹ cô thậm chí còn không nỡ chạm vào một cọng tóc của cô, không ngờ người nhà họ Đoạn lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Còn cả Đoạn Lâm Phong, người đàn ông mà cô yêu, vậy mà lại chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát, từ đầu đến cuối không nói giúp cho cô một câu nào, nói thế nào đi nữa bây giờ cô cũng là vợ anh!

Trong lòng cô lúc này cảm thấy cực kỳ bi thương, cũng cảm thấy vô cùng tức giận.

Đoạn Trấn Nam lên đến phòng sách, liền gọi điện thoại cho Đoạn Kim Thần.

“Kim Thần, ngày mai ta sẽ triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, vị trí Tổng giám đốc của Đoạn Thị tạm thời sẽ do con đảm nhiệm, công ty nằm trong tay của Đoạn Lâm Phong, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị chôn vùi, coi như con giúp ta và quay lại điều hành công ty đi.”

Một sự im lặng kéo dài trong điện thoại, cuối cùng mới nghe thấy một âm thanh duy nhất: “Ồ.”

“.....” Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của con trai, Đoạn Trấn Nam nhất thời không nói nên lời, cuối cùng mới lặng lẽ nói: “Sáng mai con hãy đến công ty.”

Ông nói xong liền cúp điện thoại.

Đoạn Kim Thần nghe thấy tiếng tít liền vứt điện thoại sang một bên, Đường Hoan ngồi bên cạnh anh, nhìn anh với ánh mắt tò mò.

“Sao vậy?”

“Bố muốn anh quay lại quản lý Đoạn Thị, nhưng ông ấy không hề biết trong tay anh đã có một nửa số cổ phần của Đoạn Thị.” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng anh, trên khuôn mặt đẹp trai phi phàm mang theo một chút chế giễu.

Sau sự cố của Đường Vãn Tình, Đoạn Kim Thần đã cho trợ lý đi thu mua cổ phần của một số cổ đông nhỏ, và bây giờ anh đã nắm trong tay 50% cổ phần, cho dù Đoạn Trấn Nam không bảo anh quay lại Đoạn Thị, thì anh cũng dự định ngày mai sẽ đến. Đôi mắt Đường Hoan sáng lên, cô tiến về phía trước: “Thật sao? Vậy thì chúc mừng anh được đền bù như mong muốn, lần này Đoạn Lâm Phong nhất định sẽ không tha cho Đường Vãn Tình, với tính cách quỷ quyệt và độc ác của anh ta, lần này Đường Vãn Tình có quả ngon để ăn rồi.”

Chỉ có điều đáng tiếc là cô không được nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Đường Vãn Tình.

Nghĩ đến chuyện lần trước cô về nhà bị ăn một trận đòn roi, có lẽ con tiện nhân đó cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt tương tự.

Với tiếng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ.

Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như nước, đôi môi mím thành một đường thẳng và không nói gì.

Ngày hôm sau, sau khi thông qua sự chấp thuận của các cổ đông, cộng thêm việc Đoạn Kim Thần có được một nửa số cổ phần của Đoạn Thị, anh nghiễm nhiên trở thành Tổng giám đốc của Đoạn Thị, còn Đoạn Lâm Phong trở thành Phó tổng giám đốc.

Nhìn vào Đoạn Kim Thần đang ngồi ở vị trí đầu, Đoạn Lâm Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi, đồng thời anh càng căm hận Đường Vãn Tình hơn.

Sau khi hội đồng quản trị giải tán, Đoạn Kim Thần đi ngang qua người Đoạn Lâm Phong, vẻ chế giễu trong mắt càng đậm hơn: “Sau này chúng ta sẽ làm việc trong cùng một công ty, mong hãy chiếu cố.”

Nhìn bóng lưng rời đi một cách kiêu ngạo của Đoạn Kim Thần, sự tức giận dâng lên trong lòng, đôi môi mím chặt lại, sự u ám trên khuôn mặt Đoạn Lâm Phong khiến mọi người không dám lại gần.

Những lời của Đoạn Kim Thần rõ ràng là một lời khiêu khích và thị uy đối với Đoạn Lâm Phong.

Buổi tối, khi Đoạn Lâm Phong về nhà, Đường Vãn Tình đang ngồi trên sofa dưỡng thương.

Đột nhiên “Ầm” một tiếng, khiến Đường Vãn Tình sợ tới nỗi co rúm lại, cô quay đầu ra thấy Đoạn Lâm Phong đứng đó với vẻ mặt u ám, đôi mắt đang nhìn thằng vào cô.

Lúc này trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô nhẹ nhàng nói: “Lâm Phong....anh sao vậy? Tại sao....”

“A...” Đường Vãn Tình còn chưa nói xong, anh đã sải bước đến và tát vào mặt cô.

“Con tiện nhân! Nếu như không phải cô làm ra những chuyện này, làm sao tôi có thể bị loại khỏi vị trí Tổng giám đốc chứ? Bây giờ Đoạn Thị cũng rơi vào tay Đoạn Kim Thần rồi!”

Đường Vãn Tình nhất thời đứng không vững ngã xuống ghế sofa, cô đưa tay ôm lấy bên má bị đánh, nước mắt giàn dụa: “Đoạn Lâm Phong, anh dám đánh tôi?”

Từ khi nào cô lại bị đối xử như vậy? Khi cô ở nhà họ Đường, mẹ cô còn không nỡ động vào một sợi tóc của cô!

Từ sau khi gả vào nhà họ Đoạn, cô không ngừng phải chịu thiệt thòi, không những phải nhìn sắc mặt của bọn họ, mà bây giờ còn bị họ đánh, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa!

Cho dù cô thua tiền thì đã sao? Không phải bố cô đã trả giúp cô rồi sao? Cô tiêu một đồng của nhà họ Đoạn sao? Dựa vào đâu mà họ ngang nhiên chỉ trích cô như vậy?

Sự tức giận trong lòng bùng phát vào lúc này.

“Bây giờ xảy ra chuyện thì quay ra trách tôi đúng không? Đoạn Lâm Phong, anh có phải là đàn ông không? Vợ của anh bị người ta đánh đập, anh không hỏi han thì thôi đi, bây giờ còn quay ra nổi giận với tôi, anh bị cách chức Tổng giám đốc thì liên quan gì đến tôi? Bản thân không đủ năng lực thì đừng đổ lỗi cho người khác!”

Đường Vãn Tình cô không phải là người yếu ớt, không phải anh muốn bắt nạt thì bắt nạt, nói thế nào đi nữa cô cũng là con gái bảo bối nhà họ Đường.

Một người luôn kiêu ngạo như cô, sao có thể để mình bị người khác bắt nạt!

Những lời nói của Đường Vãn Tình lọt vào tai Đoạn Lâm Phong, giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận của anh ta lên đến cực điểm.

“Tôi không đủ năng lực? Quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời tôi chính là kết hôn với một ngôi sao chổi như cô, nếu như không phải là cô, thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra! Hoan Hoan cũng sẽ không gả cho người khác.” Nói rồi, anh túm lấy cổ áo cô, kéo cô từ ghế sofa dậy.

Khuôn mặt đẹp trai được bao phủ bởi sự tức giận và tàn nhẫn.

Chiếc cổ bị đè nén đau đớn, khuôn mặt Đường Vãn Tình đỏ bừng và tràn đầy oán hận, cô giơ tay lên tặng cho anh ta một cái tát.

“Cho nên bây giờ anh tức giận như vậy là vì Đường Hoan! Đoạn Lâm Phong, tôi khuyên anh hãy từ bỏ đi, bây giờ cô ta là chị dâu của anh! Anh và cô ta sẽ không bao giờ có thể, bây giờ anh là chồng tôi, tôi là vợ anh, chuyện này sẽ không thể thay đổi được!” Đường Vãn Tình gào lên, mỗi một câu nói ra lại càng thêm giận dữ.

Câu nói của cô khiến đôi mắt Đoạn Lâm Phong đỏ lên và càng mạnh tay hơn: “Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô một bài học, nếu không cô sẽ không biết rõ thân phận hiện tại của mình!”

Nói xong, anh đạp mạnh lên người cô, cô bị đá lùi ra sau vài bước rồi ngã xuống đất

Lúc này sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể vốn đang bị thương, lúc này vết thương chồng chất vết thương.

Còn không đợi cô kịp phản ứng lại, Đoạn Lâm Phong đã bước lên trước và giơ tay lên đánh lên người cô.

Những nắm đấm tàn nhẫn rơi xuống cơ thể Đường Vãn Tình, cô ta bị đánh đến nỗi liên lục kêu gào, đồng thời trong lòng lại càng hận Đường Hoan.

Cô quy kết tất cả những gì hiện giờ cô phải chịu lên người Đường Hoan, nếu như không phải cô ta, Đoạn Lâm Phong cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.

Màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng hét xuyên qua bầu trời đêm.

Lúc này, Đường Hoan đang ngủ ngon lành ở nhà, cơ bản là không biết những gì mà Đường Vãn Tình đang phải chịu đựng.

Chuyện của Đường Vãn Tình đã qua ba bốn ngày rồi, trong mấy ngày này, Đường Hoan và Đoạn Kim Thần chung sống tương đối hòa thuận, không còn châm chọc đối phương như trước nữa.

Bởi vì là cuối tuần, nên Đường Hoan hẹn La Vưu Phi đi dạo phố, nhưng cô đã đợi rất lâu ở quán cafe, vẫn không thấy Vưu Phi đến.

“Vưu Phi, bây giờ cậu rốt cuộc đang ở đâu? Đã đi chưa?” Cuối cùng sau khi đợi một tiếng đồng hồ, vẫn chưa thấy bóng dáng La Vưu Phi đâu, cô lo lắng Vưu Phi sẽ xảy ra chuyện, liền gọi điện thoại cho cô ấy.

“Hoan Hoan, mình xin lỗi, mình vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở đây, hay là thế này đi, lần sau chúng ta hãy đi nhé, lần sau mình mời cậu ăn cơm, lần này là lỗi của mình, mình sai rồi....” Điện thoại truyền đến tiếng xin lỗi của La Vưu Phi.

“Không phải là cậu đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Lông mày cô nhíu lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

“Không phải, mình thực sự đang có việc bận, nếu giải quyết xong chuyện ở đây ít nhất cũng phải hai tiếng, cậu cứ về trước đi, hoặc là cậu có thể đi mua sắm một mình.”

“Được rồi được rồi, con nha đầu chết tiệt, có việc không đến được cũng không nói sớm, hại mình đợi cậu ở đây cả tiếng đồng hồ, mình không biết, lần sau nhất định cậu phải đi!” Không nhân cơ hội mắng cô một trận, cô sẽ không cảm thấy có lỗi.

“Không thành vấn đề, cậu ưng cái gì cứ mua mình thanh toán, thôi không nói nữa nhé, mình tắt máy đây.”

Nói xong, La Vưu Phi vội vàng cúp điện thoại.

Đường Hoan lắc đầu, cô bước ra khỏi quán cafe và đi đến trung tâm thương mại dạo một vòng, và thấy rằng không có gì để mua, cô đang định về nhà nhưng không ngờ khi đi ra đến cửa trung tâm gặp phải hai người mà cô không ngờ đến.

“Đường Hoan!”

Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi truyền đến tai cô, cô ngẩng đàu lên liền nhìn thấy Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ đứng cách đó không xa, biểu cảm trên mặt họ chính là hận không thể nuốt chửng cô.

Đường Hoan dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.

Chó vượt tường sao? Cô còn cho rằng phải đợi thêm vài ngày cô ta mới đến tìm cô trút giận.

Sắc mặt của Đường Vãn Tình lúc này khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, sự lạnh lùng trong mắt càng tăng lên.

“Đáng lẽ khi đi ra ngoài tôi nên xem hôm nay có phải là một ngày tốt hay không.” Đường Hoan thờ ơ nói, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Hoan, Đường Vãn Tình nghiến răng bước về phía trước, sự tức giận trong mắt dường như muốn nuốt chửng cô, khuôn mặt xinh đẹp vì sự tức giận mà trở nên biến dạng.

“Đường Hoan, con tiện nhân, nói đi có phải là cô đứng sau tất cả những chuyện này giở trò ma quỷ đúng không?” Đôi mắt Đường Vãn Tình đỏ hoe, cô ta cố gắng duy trì cơn tức giận trong lòng.

“Haha...” Đường Hoan cười khẩy rồi nheo mắt nhìn cô ta, đôi mắt tràn đầy sự khinh bỉ: “Tôi đã làm gì nào? Cô đang nói đến chuyện cô đánh bạc thua tiền hay chuyện chồng cô bị cách chức ở Đoạn Thị?”

Giọng điệu thản nhiên lọt vào tai Đường Vãn Tình, khiến cho mặt cô ta trở nên trắng bệch.

Sự tức giận lan ra từ đáy lòng, cô ta nghiến răng nói: “Tiện nhân! Mày dám hãm hại tao!”

Cô biết rằng những điều này sẽ không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước đây cô đi đánh bạc chưa bao giờ bị thua nhiều như vậy! Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy đằng sau nhất định có người giở trò, mà người có động cơ nhất chỉ có Đường Hoan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.