Lúc này hình như cô đã bị thứ gì đó bỏ bùa vậy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ nhìn vào khuôn mặt đẹp lạnh lùng, không vui của anh ta.
Đoạn Kim Thầm lạnh lùng lên tiếng: “Em ngây ra đó làm gì? Lại đây!”
Đường Hoan nắm chặt tay, nghiến răng, vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh bước đến, cô ngồi đối diện với Đoạn Kim Thần.
Cô liếc nhìn bữa sáng có vẻ rất ngon ở trên bàn, nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông ngồi như một vị Phật ở đối diện, cô đột nhiên không muốn ăn.
Đoạn Kim Thần hỏi cô với vẻ mặt không cảm xúc: “Sao vậy, bữa sáng không hợp khẩu vị của em sao?”
Đường Hoan sắc mặt không thay đổi, cô vốn định xoay người đứng dậy, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được và quay mặt lại trả lời Đoạn Kim Thần một cách bình tĩnh: “Thật ngại quá, em không có thói quen ăn sáng.”
Đoạn Kim Thần đáp lại: “Vậy hãy ăn cho quen đi! Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em tới Cục Dân Chính, giấy tờ anh đã chuẩn bị xong rồi.”
Cục Dân Chính?
Nghe thấy cái nơi nửa buồn nửa vui này Đường Hoan có chút sững sờ, hai mắt mở lớn. Cô nhìn Đoạn Kim Thần vẫn đang bình tĩnh ngồi ăn sáng như một ngọn núi một cách hoài nghi, như thể chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn mà anh ta vừa nói nó giống như ăn một bữa cơm bình thường vậy.
Anh khẽ cười một tiếng, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng: “Em đừng ngạc nhiên như vậy, chỉ là khoảng thời gian sắp tới anh hơi bận, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, huống hồ, em và anh sớm muộn gĩ cũng sẽ đến Cục dân chính, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nhìn anh ta nói chuyện rất thoải mái, nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng đơn giản như nhận được phiếu giảm giá ở siêu thị vậy.
Cẩn thận nghĩ một chút, Đường Hoan đột nhiên muốn cười, cô một tay giữ lấy ghế và quay người lại nhìn Đoạn Kim Thần cười lạnh: “Đoạn Kim Thần, lẽ nào anh cho rằng giữa chúng ta sẽ trở thành mối quan hệ hợp tác cùng có lợi như trong tưởng tượng của anh sao?”
Đoạn Kim Thần rút tờ giấy ăn trên bàn và lau khóe miệng: “Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cần một người phụ nữ để hợp tác, hơn nữa năng lực của em, anh thực sự không biết nói gì.”
Anh nói một cách nhẹ nhàng, nhưng trong ngữ khí thờ ơ đó không hề che giấu sự khinh bỉ và chế giễu cô.
“Đoạn Kim Thần, anh đừng cho rằng chỉ có anh mới có thể giở thủ đoạn. Cho dù không dựa vào anh, em vẫn có thể khiến cho những kẻ đã phản bội em thân bại danh liệt!
Anh ta bình tĩnh và trầm giọng xuống: “Anh thực sự rất tò mò, một người phụ nữ yếu đuối rốt cuộc có thể sử dụng cách gì để trả thù một đối thủ mạnh như vậy.”
Trên tấm kính phản quang của phòng ăn nổi bật lên hai bóng người, nhìn qua trông họ rất xứng đôi, tựa như tạo hóa dựng nên.
Nhìn vào cái bóng trên kính, Đoạn Kim Thần lạnh lùng nở ra một nụ cười nhạt, anh đưa tay ra vuốt ve gò má mịn màng của cô từ phía sau, sau đó trượt xuống dưới nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Anh nghiêng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng nổi lên một chút xấu xa: “Người phụ nữ xinh đẹp, anh khâm phục sự tự tin và lòng can đảm vững chắc của em, nhưng em cho rằng ba trò mèo của em, có thể lật đổ được cậu hai nhà họ Đoạn sao, em cũng quá hoang tưởng rồi, trừ khi...”
Nói đến đây, khóe môi Đoạn Kim Thần tràn đầy mỉa mai, anh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé bướng bỉnh của cô, sau đó đôi môi mỏng tiến đến tai cô: “Trừ khi em trở thành người phụ nữ của anh.”
Cô cười khẩy khinh bỉ và nhìn Đoạn Kim Thần: “Có lẽ những gì mà anh nói đều đúng, nhưng tiếc một điều là, bây giờ em vẫn không muốn anh trở thành người đàn ông của em.”
Nói xong Đường Hoan liền thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Đôi mắt sắc bén của Đoạn Kim Thần nhanh chóng hướng về cô: “Ở chỗ của anh, chỉ cần em đã đồng ý thì không thể hối hận!”
Dứt lời, không đợi Đường Hoan phản ứng lại, Đoạn Kim Thần đã bế cô lên và đi ra ngoài.
Đường Hoàn cảm thấy dưới chân trống không, cô tức giận hét lên: “Họ Đoạn kia, anh bị điên à, mau thả em xuống!”
Cô vừa nói vừa cố gắng giãy dụa, hai tay cào cấu loạn xạ trên người Đoạn Kim Thần.
Tuy nhiên, bất chấp sự điên cuồng của cô, Đoạn Kim Thần vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không thèm nhìn cô và tiếp tục đi về phía trước dưới đôi mắt kinh ngạc của người giúp việc.
Không khí trong xe thật nặng nề và kỳ lạ.
Đường Hoan bị anh ta ôm chặt, cô không còn giãy dụa nữa: “Trước khi đi, anh phải trả lời em một câu hỏi!”
Đoạn Kim Thần nghe thấy liền tỏ ra thích thú và nhướn mày: “Hỏi đi.”
“Những gì mà trước đó anh nói với em, thực sự có hiệu lực sao?” Lúc này Đường Hoan đã hạ quyết tâm, bây giờ cô chỉ đợi Đoạn Kim Thần cho cô một liều thuốc an thần cuối cùng.
Đoạn Kim Thần khẽ cười: “Tất nhiên rồi.”
Ánh mắt cô chuyển sang Đoạn Kim Thần: “Được, em đồng ý với anh. Nhưng hy vọng anh sẽ thực hiện lời hứa của mình và giúp em một tay.”
Đoạn Kim Thần mỉm cười hài lòng, lạnh lùng nói với tài xế: “Đến Cục dân chính.”