Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 236: Chương 236: Sắp đặt




Lúc mọi người đến nơi, đám phóng viên dưới sân khấu lập tức xôn xao, cầm lấy micro vội vàng đặt câu hỏi.

“Cô Mộ, cho hỏi chuyện lan truyền trên internet có phải thật hay không? Có phải cô cắt nối video rồi mới tung lên mạng đúng không?”

Một phóng viên cầm lấy micro, hỏi thẳng vào chủ đề chính của buổi phỏng vấn.

Hiện giờ người xem đang rất tò mò về chuyện này. Mộ Vũ Nghiên dù sao cũng là một người có địa vị, nhưng việc cô ta làm ra những chuyện này quả thật khiến người khác phải ngạc nhiên. Rất nhiều người muốn xác nhận xem chuyện rốt cuộc là thật hay giả.

Từ lúc video lan truyền trên mạng, Mộ Vũ Nghiên chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, đó là phiên bản giới hạn của Chanel; mái tóc được búi cao, khiến những đường nét thanh tú trên khuôn mặt lộ ra.

Nghe thấy câu hỏi của phóng viên, trên mặt cô ta không có chút bối rối nào, ngược lại còn đứng lên, cúi người chào: “Thật xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng. Lần này tôi mở cuộc phỏng vấn chính là để giải thích chuyện này trước mặt mọi người...”

La Vưu Phi ngồi cạnh Đường Hoan. Cô ấy nhìn Mộ Vũ Nghiên làm bộ làm tịch, có cảm giác mất hết khẩu vị.

Cô ấy duỗi tay đẩy đẩy cánh tay của Đường Hoan, áp sát người cô, nói: “Cậu nhìn đi, cô nàng này đúng là biết lợi dụng sự đồng tình của người khác. Thật đúng là, chúng ta cố gắng lâu như vậy còn không bằng cô ta đứng trên sân khấu khóc lóc.”

Đường Hoan liếc cô một cái nhưng không nói gì.

Lời La Vưu Phi nói là sự thật. Mọi người đều dành sự đồng cảm cho kẻ yếu đuối. Cho dù chân tướng là thế nào đi nữa, chỉ cần nói xin lỗi đều sẽ được tha thứ. Huống chi Mộ Vũ Nghiên bây giờ sắc mặt trắng bệch, nhìn như vừa mới khỏi bệnh, bộ dạng lúc xin lỗi lại thành khẩn như vậy, mọi người tất nhiên sẽ không có nửa điểm hoài nghi cô ta.

“Cô Đường, cô La, tôi đứng tại đây thành thật xin lỗi các cô. Chuyện lần này là do tôi sơ ý, nên mới gây chuyện phiền hà lớn như vậy cho các cô. Hi vọng các cô có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho tôi.”

Chẳng rõ Mộ Vũ Nghiên quay sang nhìn bọn họ từ lúc nào. Sau khi nói một câu thành khẩn, cô ta cúi người.

Vừa cúi đầu, trong chớp mắt vẻ độc ác xẹt qua gương mặt cô ta. Cô sẽ nhớ kỹ sự khuất nhục mà cô phải chịu ngày hôm nay. Cô thề, tới một ngày nào đó, cô sẽ khiến họ phải trả giá đắt.

La Vưu Phi định đứng lên nhưng bị Đường Hoan kéo lại. Cô lắc đầu với cô ấy, sau đó ánh mắt rơi xuống người Mộ Vũ Nghiên.

Không đợi cô nói chuyện, phóng viên dưới sân khấu tiếp tục hỏi: “Đoạn phu nhân, xin hỏi cô có điều gì muốn nói về chuyện xảy ra trên mạng không? Mọi người đều nói rằng cô đã xen vào mối quan hệ này, khiến tổng giám đốc Đoạn và cô Mộ bị chia rẽ, cô mới thực sự là tiểu tam. Cô có lời giải thích nào cho chuyện này không?”

“Đúng vậy, Đoạn phu nhân có tiện tiết lộ chút thông tin nào không? Giờ cô Mộ đã giải thích với cô rồi, cô có tha thứ cho cô ấy không?”

“Đoạn phu nhân, cô nói gì đi chứ...”

Đối mặt với câu hỏi sắc bén của phóng viên, vẻ mặt Đường Hoan cũng không có nhiều thay đổi, gương mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo lễ độ.

Cô cầm lấy micro, nói bằng giọng hờ hững: “Sự thật đến tột cùng là như thế nào, tôi tin trong lòng mọi người đều biết rõ. Tôi chỉ có thể nói một điều, lúc tôi và Kim Thần ở bên nhau, tôi không biết hai người họ còn có một đoạn thời gian như vậy, nên việc tôi là kẻ thứ ba thực chất không tồn tại.”

“Về phần tôi có tha thứ cho cô Mộ hay không, chuyện này thực ra cũng chẳng quan trọng. Bởi vì hai người chúng tôi vốn không có khả năng trở thành bạn bè, chí ít tôi cũng không gây phiền toái cho cô ta là được. Tôi tin mọi người đều hiểu, làm gì có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ được chuyện chồng mình vẫn còn qua lại với bạn gái cũ?”

Lúc nói xong, cô đưa mắt nhìn những phóng viên dưới khán đài một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Mộ Vũ Nghiên đang mặt cắt không còn một giọt máu: “Cô Mộ, tôi biết nói như vậy sẽ làm cô tổn thương, nhưng tôi là một người nhỏ mọn, hi vọng sau này cô có thể giữ khoảng cách với chồng tôi.”

La Vưu Phi nghe Đường Hoan nói thế thì lặng lẽ dựng ngón tay cái với cô. Cô cứ nghĩ là Đường Hoan sẽ luống cuống, không ngờ cô ấy không những không bị mất bình tĩnh, mà còn... sắc bén khí phách như vậy.

Cô vẫn nghĩ Mộ Vũ Nghiên là một người khá lợi hại, nhưng giờ nếu đem cô ta ra so sánh với Đường Hoan, thì đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.

Cô ta còn muốn lợi dụng cuộc họp báo này để chuyển bại thành thắng, quả thực là nằm mơ.

Trên khán đài, mọi người nghe thấy cô nói vậy thì bắt đầu to nhỏ với nhau.

“Tôi thấy cô ấy nói đúng đấy! Làm gì có người phụ nữ nào dễ dàng tha thứ cho việc chồng mình bạn bạn bè bè với bạn gái cũ, trên đời này làm gì có mối quan hệ trong sáng như vậy!”

“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy thế...”

Nghe thấy những lời bàn tán của khán giả, Mộ Vũ Nghiên tức đến mức sắp cắn nát răng, lửa giận trong lòng không ngừng dâng lên, nhưng cô ta lại không thể không nhẫn nại.

Vốn dĩ cô ta muốn mượn tay đám phóng viên để tổ chức cuộc họp báo này, mong mọi người thông cảm cho mình, không ngờ cục diện lại xoay theo hướng ngược lại.

Trước kia là cô đã xem thường cô ta, không coi cô ta là đối thủ, nhưng bây giờ xem ra không thể như vậy nữa. Nếu còn khinh định, nhất định cô sẽ không còn cơ hội trở mình. Bây giờ cô không thể có một chút bất mãn nào được.

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đoạn Thị.

Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế làm việc, đôi mắt thâm thúy nhìn vào màn hình.

Trên màn hình đúng là đang chiếu trực tiếp buổi họp báo. Lúc anh nghe được câu nói của Đường Hoan, anh cứ nghĩ là mình sẽ tức giận, nhưng không ngờ nơi đáy lòng lại có cảm giác vui sướng.

Chẳng qua, có người vui thì sẽ có người buồn. Đoạn Kim Thần nghe được lời cô nói thì vui mừng trong lòng, còn Giang Chi Thịnh lại cảm thấy hết sức cay đắng.

“Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi họp báo hôm nay. Những lời tôi muốn nói đã nói hết rồi.”

Đã có được hiệu quả như mình muốn, Đường Hoan bỏ micro xuống. Cô kéo La Vưu Phi định xoay người bỏ đi, nhưng lại bị Mộ Vũ Nghiên gọi lại: “Cô Đường...”

“Cô Mộ, tôi thích cô gọi tôi là Đoạn phu nhân hơn.” Dừng bước, Đường Hoan kiêu ngạo quay người lại, nhìn nụ cười tao nhã trên mặt cô ta. “Còn có chuyện gì à?”

Môi cô ta mấp máy cả buổi trời, cuối cùng vẫn không nói được ba chữ “Đoạn phu nhân” kia. Cô ta cắn môi, tủi thân nói: “Quan hệ của tôi với Thần... với tổng giám đốc Đoạn không như cô nghĩ đâu. Tôi mong cô đừng ngăn cản chúng tôi gặp mặt nhau, dù sao tôi cũng là nghệ sĩ trực thuộc công ty anh ấy.”

“Trong lúc làm việc, chúng tôi không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với nhau. Nếu lần sau cô nhìn thấy chúng tôi đứng cùng một chỗ, mong cô đừng tức giận. Tôi sẽ nhớ rõ lời cô nói hôm nay.”

Sau khi nói xong, không để Đường Hoan có cơ hội phản ứng, cô ta đã cúi người rời khỏi nơi phỏng vấn.

Sau một lúc kinh ngạc, Đường Hoan lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta. Thật không ngờ, đến phút cuối cô vẫn bị cô ta sắp đặt.

Lời này của cô ta nghe có vẻ bình thường, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì lại có hàm ý khác. Hàm ý trong lời nói hết sức rõ ràng, bọn họ có thể không gặp gỡ riêng với nhau, nhưng nếu là chuyện công việc thì vẫn không tránh được.

Aizz... lòng dạ người phụ nữ này quả nhiên sâu thật.

Sau khi kết thúc buổi họp báo, các tờ báo giải trí lớn đều đưa tin về chuyện này. Tất cả đều nói rằng Mộ Vũ Nghiên đã xin lỗi với thái độ thành khẩn, mọi người không nên đeo bám chuyện này không tha.

“Hứ, đây mà là xin lỗi à, rõ ràng cô ta đã sắp đặt trước rồi.” La Vưu Phi xem hết tin tức mà báo chí đăng lên. Cô xì một tiếng khinh miệt, nhìn chẳng có tí hình tượng nào.

Vốn muốn mượn cuộc họp báo này để tẩy sạch hổ thẹn cho Đường Hoan, nhưng rồi kết quả lại thật sự rất buồn cười.

Đáng lẽ phải biết rằng những phóng viên này là người mà bọn họ sắp xếp từ trước. Nếu không, tại sao báo chí chỉ đưa tin về Mộ Vũ Nghiên mà không nhắc tới sự khoan dung độ lượng của Đường Hoan?

Lúc này, hai người họ đang ngồi trong phòng khách ở biệt thự của La Vưu Phi. Nghe cô ấy nói vậy, Đường Hoan bất dắc dĩ lắc đầu: “Tớ biết ngay mà, làm sao cô ta có thể thành tâm thành ý xin lỗi như vậy? Cậu thật quá ngây thơ rồi.”

“Chậc, Hoan Hoan, tớ đã nói với cậu rồi, lần sau gặp cô ta nhất định phải cách xa cô ta ra một chút, đừng có trúng mưu ma chước quỷ của cô ta. Đến hôm nay tớ mới phát hiện ra, cô ta thực sự rất nham hiểm.” La Vưu Phi đột nhiên chạy sang ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô rồi nói một cách trịnh trọng.

“Yên tâm đi, tớ biết rồi.” Đường Hoan nhẹ gật đầu, nói tiếp. “Chuyện lần này tuy không được giải quyết một cách thỏa đáng, nhưng chuyện phiền phức của chúng ta thì đã giải quyết xong rồi. Vưu Phi, mặc dù có một số câu nói cậu không thích nghe cho lắm, nhưng mà...”

“Được rồi được rồi...” Lời còn chưa nói hết đã bị La Vưu Phi cắt ngang. “Cậu đừng có giống như bà già lắm điều nữa, nếu cậu thật lòng muốn cám ơn tớ thì hãy mời tớ ăn cơm đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, rõ ràng có nhiều lần, là tại cô nên cô ấy mới bị vướng vào vòng nguy hiểm. Cô ấy vậy mà vẫn không có một lời oán giận, vẫn tiếp tục đứng bên cạnh cô.

“Này này... Sao cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn tớ? Tớ cho cậu biết, khuynh hướng giới tính của tớ rất bình thường, tớ không có hứng thú với cậu đâu.” Nhìn cô cảm động đến sắp trào nước mắt, La Vưu Phi vội mở miệng.

Trò đùa của cô ấy làm Đường Hoan phải bật cười một tiếng: “Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi. Tớ sắp chết đói đến nơi rồi đây này.”

Nói xong, cô cầm túi đứng lên trước. La Vưu Phi đi theo sau cô, lải nhải: “Chúng ta đi ăn gì vậy? Có cần gọi cả Đại Thịnh không?”

“Cậu quên giờ chúng ta không ở Trung Quốc hả? Nếu cậu muốn mời thì tự tìm anh ấy mà mời nhé...”

“Ôi trời... Nhìn trí nhớ của tớ này, chắc là già mất rồi...”

Hai người vừa đi vừa cười đùa, lát sau đã đến một nhà hàng thiết kế kiểu bàn xoay.

Lúc họ đến là vừa đúng giờ ăn cơm, nhưng rất may khách khứa bên trong cũng không nhiều. Hai người chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ lập tức cầm thực đơn lên. La Vưu Phi nhận lấy, khẽ lật, mới qua mấy giây mà cô ấy đã chọn được đủ thứ món.

Thấy hành động tham ăn tham uống của cô ấy, khóe miệng Đường Hoan giật giật: “Bà chị của tôi ơi, cậu gọi nhiều như vậy có ăn hết được không? Dù có muốn ăn cùng tớ đi chăng nữa, thì cũng không cần lãng phí nhiều đồ ăn như thế chứ...”

La Vưu Phi cười khúc khích hai tiếng, chọn nốt một món điểm tâm ngọt rồi trả lại thực đơn cho người phục vụ: “Cậu thì biết cái gì, dạo gần đây tớ có nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy, tất nhiên phải tẩm bổ một chút. Cậu không thấy dạo này tớ gầy đi à?”

“Được rồi, cậu gầy lắm rồi đấy...”

Đường Hoan bất đắc dĩ lắc đầu. Ánh mắt cô lơ đãng lướt qua một đôi nam nữ vừa ra khỏi nhà hàng. Cô nóng lòng, bỏ lại một câu “Tớ vào nhà vệ sinh một lát” rồi theo họ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.