Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 73: Chương 73: Sự thật




Đặt cô ngồi lên ghế sofa, cương quyết giữ chặt lấy cánh tay của cô. Đường Hoan vùng vẫy muốn rút tay lại nhưng sức lực của phụ nữ sao có thể sánh bằng đàn ông được chứ, hoàn toàn không thể thu lại được. Một phút tủi thân, trái tim cô như muốn vỡ vụn. Anh làm vậy là có ý gì? Tát cô một cái rồi lại cho cô một chiếc kẹo đấy sao? Kiềm chế lại cảm xúc, lạnh lùng nói:

“Em tự làm được rồi, không cần phiền tới anh.”

Đoạn Kim Thần không màng tới sự phản kháng của cô, lấy thuốc nhẹ nhàng cẩn thận bôi lên vị trí vết bỏng của cô. Khi thuốc chạm tới vết bỏng, một cảm giác mát lạnh truyền tới khiến hai đầu lông mày đang nhăn nhó của Đường Hoan dần giãn ra. Thấy biểu cảm ân cần của Đoạn Kim Thần khi bôi thuốc cho cô, trong lòng Đường Hoan bỗng có chút khác lạ, có điều rất nhanh, cô thu lại ánh mắt, miễn cưỡng bản thân không được biểu cảm này của anh lừa gạt.

Sau khi bôi xong, đặt thuốc xuống, Đoạn Kim Thần mới cau có nói:

“Em là lợn sao? Tại sao không biết phản kháng chứ?”

Kể từ lúc bước vào trong phòng, anh một lời cũng không nói ra, bây giờ sau khi giúp cô bôi xong thuốc, cơn thịnh nộ dồn nén bấy lâu nay mới tuôn trào ra. Đường Hoan hơi sững sờ, sau đó liền cúi mặt, buồn rầu nói:

“Em chỉ là người làm mà thôi.”

Theo lý mà nói, dù cho Lương Phi Phi có đánh cô hay mắng cô, cô cũng là một người làm trong nhà, nếu như để khách tới nhà bị thương, người chịu thiệt cuối cùng vẫn chẳng phải là cô hay sao? Không phải chỉ có mình Lương Phi Phi biết giả vờ đáng thương, cô cũng biết, chỉ là trước đây cô chưa từng dùng qua thủ đoạn này mà thôi, có điều bây giờ để chọc tức Lương Phi Phi, cô sẽ không ngại mà thử.

Câu trả lời của Đường Hoan khiến Đoạn Kim Thần vừa tức giận lại vừa buồn cười, vẻ mặt bất lực nói:

“Tuy rằng thân phận hiện tại của em là người làm, nhưng em hoàn toàn vẫn có quyền uy của Đoạn phu nhân mà.”

Đường Hoan ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ hỏi:

“Anh nói vậy là có ý gì?’’

Đoạn Kim Thần không hề giải thích cho cô hiểu, nhìn cô một cái rồi dặn dò:

“Những ngày này em phải tránh không được để vết thương chạm vào nước, việc trong nhà tạm thời để qua một bên.”

“Ồ.” Anh đã không muốn nói, Đường Hoan cũng chẳng còn muốn truy hỏi, “Vậy em ra ngoài trước đây.” Dẫu sao thì lần này cô cũng đã trút được cơn giận trong lòng, Lương Phi Phi coi như đã biết nếm mùi cay đắng, cô tò mò muốn biết lần sao sẽ lại đối phó với cô ta thế nào.

Vừa rời khỏi phòng của Đoạn Kim Thần, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đoạn Kim Thần nhếch mày nhìn vào dòng chữ hiển thị trên điện thoại, ánh mắt sâu xa. Đưa tay trượt một tiếng rồi nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Giang Chí Thịnh từ phía đầu dây bên kia bỗng truyền tới:

“Hoan Hoan, em bây giờ….”

“Giám đốc Giang.” Giang Chí Thịnh còn chưa dứt lời đã bị Đoạn Kim Thần cắt ngang, đầu lông mày nhíu lại, để lộ vẻ không vui, “Cách xưng hô của anh với vợ tôi quá thân mật rồi, sau này gọi cô ấy là Đoạn phu nhân thì tốt hơn.”

Sửng sốt vài giây, Giang Chí Thịnh không ngờ rằng người nhận điện thoại lại chính là Đoạn Kim Thần.

“Hóa ra là giám đốc Đoạn, Xin hỏi…Hoan…Đoạn phu nhân có ở đấy không?”

“Có.” Nói xong, anh cố ý kiếm cớ từ chối nói: “Cô ấy bây giờ đang bận việc nhà, không tiện nghe máy.”

Dứt lời, không cho Giang Chí Thịnh cơ hội nói thêm, liền thẳng tay ngắt máy. Nghe thấy tiếng “tút…tút” ở trong điện thoại, trong lòng Giang Chí Thịnh có chút hụt hẫng, ánh mắt đau khổ. Đoạn Kim Thần sau khi ngắt máy liền cầm theo điện thoại đi tìm Đường Hoan, trong lòng có chút khó chịu.

Vừa uống nước xong, Đường Hoan từ dưới lầu đi lên, bỗng nhìn thấy Đoạn Kim Thần sắc mặt u ám đứng ở cửa cầu thang. Đáy mắt cô ánh lên một tia khó hiểu, lúc nãy rõ ràng còn bình thường, sao có thể vừa chớp mắt một cái mây đen đã phủ đầy như vậy chứ? Dừng bước ở trước mặt anh, nghi ngờ hỏi:

“Sao vậy? Có chuyện ư?”

Nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, đáy lòng Đoạn Kim Thần có chút nóng giận nhưng lại không hề để lộ ra bên ngoại, còn đưa điện thoại cho cô. Nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên bị anh ép sát lên bức tường phía sau, cẩn thận né tránh vết bỏng trên tay cô, cánh tay đặt lên hai bờ vai của cô. Một ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Đường Hoan:

“Đừng quên thân phận làm Đoạn phu nhân của em.”

Không đầu không đuôi buông ra một câu rồi quay người bỏ đi, Đường Hoang sững sờ nhìn theo bóng lưng anh, đầu óc u mê không rõ anh đang nói gì, rồi lại cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại vẫn đang tắt. Anh bị bệnh đấy à? Đột nhiên tới đây nói với cô như vậy để làm gì cơ chứ? Bỏ đi, suy nghĩ của anh chả ai đoán ra được, hà cớ phải đau đầu suy nghĩ, cầm theo điện thoại vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Kể từ sau khi cô bị bỏng, Đoạn Kim Thần không để cô làm bất cứ việc gì, mỗi ngày đúng giờ bôi thuốc, Đường Hoan nói cô có thể tự làm được nhưng anh không đồng ý. Sau mỗi lần bôi lần, anh như biến thành một con người khác vậy, đối với cô lúc nóng lúc lạnh, khiến cô có chút không chịu nổi. Giống như hôm nay, khi Đường Hoan lễ phép nói lời cảm ơn với anh, anh lại cao ngạo lạnh lùng “ừ” một tiếng rồi quay người bỏ đi. Nhưng đối với việc bôi thuốc, thái độ của anh không hề giống như vậy, nhất định sẽ đúng giờ bôi thuốc cho cô.

Buổi tối, sau khi Đường Hoan tắm xong, Đoạn Kim Thần lại tới bôi thuốc cho cô. Cả hai người ngồi trên ghế, không ai mở lời nói chuyện, đôi bàn tay trắng nõn của Đường Hoan đặt trong lòng bàn tay ấm áp của Đoạn Kim Thần, từ từ cẩn thận bội thuốc cho cô. Dưới ánh đèn, hơi thở của người đàn ông lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn, dáng vẻ chăm chú bôi thuốc như cộng thêm vài phần dịu dàng.

“Đẹp trai?” Đoạn Kim Thần đột nhiên lên tiếng hỏi.

Đường Hoan giật mình, vội vàng dịch chuyển ánh mắt, có chút ngượng ngùng nói:

“Đẹp trai cái gì mà đẹp trai?”

Đậy nắp hộp thuốc rồi đặt sang một bên, đưa tay nắm lấy cằm cô, mùi thuốc sát trùng phảng phất bay nhẹ trong không trung. Cả hai người đối mắt nhìn nhau, Đường Hoan dường như không thể khống chế được nhịp tim đang ngày càng đập nhanh của bản thân. Người đàn ông này chẳng khác nào một cục nam châm, dù cho cho đi tới bất cứ nơi đâu cũng đều có thể khiến phụ nữ vì anh mà điên loạn, còn cô, tuy không tới mức điên loạn nhưng trái tim cũng vì anh mà đập loạn nhịp.

Khuôn mặt anh tú đột nhiên tiến gần hơn về phía cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt cô, bầu không khí lúc này ngập tràn hơi thở của đàn ông.

“Không phải em vừa nhìn trộm anh hay sao?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai, Đường Hoan càng trở hoảng loạn hơn, ấp úng nói:

“Anh nói bậy, em nhìn anh…”

Đoạn Kim Thần bật cười một tiếng, cảm thấy bộ dạng xấu hổ của cô vô cùng đáng yêu.

“Khẩu thị tâm phi.”

“Em nào có khẩu thị tâm phi đâu chứ!” Đường Hoan phản bác nói, lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Thấy cô như không muốn lại gần mình, trong lòng Đoạn Kim Thần có chút khó chịu, đột nhiên nghĩ tới Giang Chí Thịnh, sắc mặt bỗng trùng xuống. Đường Hoan thấy anh thay đổi sắc mặt như vậy, thầm nghĩ khó hiểu, còn chưa kịp lên tiếng, Đoạn Kim Thần bỗng nhiên hừ giọng rồi rời khỏi căn phòng.

Nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, Đường Hoan cảm thấy vô cùng quái lạ, nếu không không phải vì hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trong phòng, dường như tưởng rằng anh hoàn toàn chưa từng xuất hiện qua ở đây. Bỏ đi, tâm trạng của anh chẳng khác phụ nữ khi tới kỳ, khó ai đoán nổi, vậy hà cớ gì bắt cô phải nghĩ chứ? Thu dọn hộp thuốc, sau đó liền lên giường đi ngủ.

Kể từ sau buổi tối ngày hôm đó, Đoạn Kim Thần trở nên thất thường, đối với cô lúc nóng lúc lạnh, lâu dần lâu dần, Đường Hoan cũng chẳng còn để ý nữa, dường như đã thích ứng với thái độ nửa lạnh nửa nóng này của anh rồi. Không thể không nói, thuốc của Đoạn Kim Thần vẫn rất có tác dụng, sau khi bôi thuốc hai ngày, vết bỏng trên tay cô dần dần biến mất, dường như đã chẳng còn vấn đề gì lớn nữa.

Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Hoan ngồi trong phòng khác, đưa tay cầm lấy chiếc điều khiển tivi rồi chọn bừa một chương trình để xem, vừa ngồi ở đó vừa ăn hoa quả.

“Khoảng thời gian trước đây, liên quan tới việc bị bại lộ phương án của tập đoàn Lương Thị và tập đoàn Đoạn Thị nay đã tìm ra kẻ đứng sau, là do quản lý của bộ phận tài vụ trong công ty cố ý vu oan cho phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Đoạn Thị…”

Thật không thể ngờ, khi nhìn thấy bức ảnh của người phụ nữ kia xuất hiện trên màn hình, Đường Hoan mới nhớ ra người này chính là cấp trên của cô trước đây, Anna. Kể từ khi cô bắt đầu bước chân vào công ty, Anna đã luôn tìm cách làm khó cô, luôn tìm cách đối đầu với cô. Lẽ nào là do cố ý hãm hại cô sao? Giang Chí Thịnh nói với cô rằng phương án của tập đoàn Đoạn Thị được tìm thấy trên xe của Lưu Hạo, có khi nào là do hai người họ cùng bắt tay đổ oan cho cô không? Nếu như Anna muốn hãm hại cô, cô có thể hiểu, nhưng còn Lưu Hạo thì sao? Tại sao lại nhằm vào cô chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, có thể khẳng định cả hai người mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, hơn nữa cô cũng chưa từng đắc tội với Lưu Hạo, còn Lưu Hạo lại là anh em tốt của Đoạn Kim Thần, có lẽ cũng biết cô chính là vợ của anh, vậy mục đích của anh khi làm vậy là gì? Lẽ nào Đoạn Kim Thần biết chuyện này có liên quan tới Lưu Hạo do vậy mới đẩy Anna ra thay anh chịu tội sao? Cảm thấy chỉ có thể có khả năng này, bằng không cô thật sự không hiểu tại sao Anna bị bại lộ còn Lưu Hạo lại dường như chẳng hề liên quan tới chuyện này. Trong lòng dằn vặt, hóa ra trong trái tim anh, vị trí của cô còn không bằng với người anh em tốt của anh. Cô đều đưa tất cả chứng cứ tới trước mặt anh nhưng anh vẫn nhất định không tin cô, hít một hơi thật sâu, đè nén lại cảm xúc, hai cánh tay đan chặt vào nhau. Bỏ đi, dẫu sao thì chuyện này cũng đã chẳng còn liên quan tới cô nữa rồi, hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều tới vậy cơ chứ. Chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy không chút dễ chịu, bởi vì Lưu Hạo là anh em tốt của anh, nhưng anh biết rõ chuyện bại lộ lần này có liên quan tới Lưu Hạo nhưng lại lựa chọn bảo vệ anh ta, không hề có bất cứ dấu hiệu nào. Có khi nào giữa họ còn có chuyện gì mà cô chưa biết hay không?

Sau khi xem xong phần tin tức, Đường Hoan tắt vi, lên tầng thay quần áo tới bệnh viện thăm bà ngoại. Chỉ là không ngờ khi vừa bước vào cổng lớn của bệnh viện liền bắt gặp Đường Vãn Tình từ trong đi ra, thật là oan gia ngõ hẹp mà, ở bệnh nào cũng đều có thể gặp phải cô ta. Nhớ lại chuyện lần trước khi cô mắc bệnh tự kỷ, ở nhà họ Đoạn ép cô thiếu chút nữa nhảy lầu, lửa giận trong lòng cô bắt đầu nổi lên. Vẻ mặt hờ hững đi qua, khi Đường Vãn Tình nhìn thấy cô, ánh mắt có chút kinh ngạc:

“Bệnh tự kỷ của cô khỏi rồi sao?”

Đường Hoan đưa mắt nhìn cô, lạnh lùng cười nói:

“Sao? Thấy tôi khỏi bệnh rồi cô không vui hay vì lần trước ép tôi nhảy lầu thất bại, thất vọng rồi ư?”

Đường Vãn Tình hơi giật mình, nghĩ tới lần trước ở nhà họ Đoạn mất mặt tới mức nào, cơn thịnh nổ trong lòng bỗng kéo tới.

“Tôi tất nhiên thất vọng rồi!” Tiến lên phía trước một bước, nhìn cô nói: “Sao cô không chết luôn đi chứ? Sự xuất hiện của cô trên thế gian này là một sự thất bại, sao nào? Lại tới bệnh viện thăm bà ngoại sống không bằng chết của cô đấy ư?”

“Bốp” một tiếng, một cú tát mạnh giáng thẳng lên mặt Đường Vãn Tình. Đường Vãn Tình trừng mắt, ôm mặt, đanh đá lên tiếng:

“Con tiện nhân này, quả nhiên dám tát tao đấy à?”

“Tôi đánh cô thì sao?” Đường Hoan phản kháng, “Cô thử rủa bà ngoại tôi một lần nữa xem nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.