Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 277: Chương 277: Tâm sự riêng




Nhìn theo cánh cửa phòng bị đóng chặt, Kiệt Lâm khó hiểu, tự hỏi:

“Mới sáng sớm ra rốt cuộc đã bị sao vậy? Kể từ sau khi cô Đường không còn làm việc ở đây nữa, giám đốc Đoạn dạo gần đây liên tục nổi nóng, người chịu khổ nhất vẫn chỉ có bọn họ mà thôi!”

Có điều cũng không dám than thở, Kiệt Lâm vội vàng đi thông báo tới cho các bộ phận, yêu cầu họ chuẩn bị tài liệu. Một tiếng đồng hồ sau, quản lý các bộ phận đều có mặt trong phòng họp, ai nấy đều mang trong mình trạng thái căng thẳng hồi hộp, hoàn toàn không biết tại sao hội nghị tuần sau lại bị đẩy lên trước một tuần như vậy, khiến họ không thể trở tay kịp. Quả nhiên, kết quả không ngoài dự đoán, không một ai là may mắn thoát nạn trong cuộc họp lần này, tất cả đều bị Đoạn Kim Thần mổ xẻ không thành hình người. Có nhiều tiểu tiết trước đây Đoạn Kim Thần đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua, do vậy bọn họ đều tưởng rằng Đoạn Kim Thần không biết, kết quả trong hội nghị lần này đều bị Đoạn Kim Thần không chút nể tình bới móc. Cho đến bây giờ họ mới biết dường như không có chuyện gì trong công ty là nằm ngoài tầm mắt của anh. Sau cuộc họp lần này cũng không ai dám ở sau lưng Đoạn Kim Thần giở trò nữa.

Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều suy sụp tinh thần rời khỏi phòng họp, sắc mặt của Đoạn Kim Thần cũng chẳng khá khẩm hơn là ba, đẩy cửa quay về phòng làm việc. Cả một ngày bực dọc làm việc, chưa tới giờ tan làm Đoạn Kim Thần đã rời khỏi phòng làm việc, lái xe tới nơi Đường Hoan làm việc. Tuy ngoài mặt anh giả bộ như không để tâm tới Đường Hoan, nhưng đối với hành tung của cô anh đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Kể từ ngày đầu tiên cô tới tập đoàn thời trang làm việc, Đoạn Kim Thần đã cho người điều tra qua về công ty này, đây là một công ty gia đình thuộc tập đoàn Phong Thị, mà người phụ trách của công ty này lại chính là Lương Phi Phi.

Hôm nay cũng là một ngày chẳng mấy tốt đẹp với Đường Hoan, thiết kế cũng không có linh cảm, trước đây công việc là tất cả với cô, nhưng bây giờ cô quả nhiên lại vì Đoạn Kim Thần mà bỏ bê công việc. Cảm thấy bản thân sắp không còn là mình nữa rồi, Đường Hoan cảm thấy điều quan trọng nhất mà cô cần làm bây giờ chính là tìm lại bản thân của trước đây, không thể tiếp tục vì Đoạn Kim Thần mà ảnh hưởng tới cuộc sống của bản thân nữa. Cô miễn cưỡng bản thân phải tập trung vào trong công việc, để mọi phiền nào trong đầu biến mất, cũng như cố gắng quên hết những chuyện không vui với Đoạn Kim Thần.

Trong quán cà phê, hai người phụ nữ khí chất hơn người ngồi bên cạnh cửa sổ, bộ quần áo đắt tiền trên người biểu hiện rõ thân phận cao quý của họ. Gương mặt xuất thần, dáng người cao ngạo càng khiến người qua lại không khỏi ngoái đầu nhìn về phía họ.

“Nói đi, lần này tới tìm tôi có chuyện gì không?” Đưa tay tháo cặp kính râm trên mặt xuống, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ.

Một người phụ nữ khác ngồi ở phía đối diện, khóe môi cô khẽ công lên, giọng nói trong trẻo phát ra:

“Không vòng vo nhiều lời, xin phép vào thẳng vấn đề chính. Phi Phi, hai người chúng ta cũng có thể nói là quen biết từ nhỏ, nếu không phải vì anh Thần chúng ta cũng sẽ không trở nên như vậy.”

“Mộ Vũ Nghiên, cô không cần khách sáo với tôi như vậy, chúng ta vốn dĩ đã chẳng phải là bạn bè gì của nhau.” Lương Phi Phi bật cười một tiếng, “Tôi biết cô tới tìm tôi là vì mục đích gì, cô chẳng phải là muốn cùng tôi đối phó với Đường Hoan hay sao?”

“Quả nhiên giao tiếp với người thông minh vẫn tốt nhất.” Mộ Vũ Nghiên cũng không muốn giấu giếm mục đích của mình, “Tôi biết cô trước nay đều nhìn Đường Hoan không vừa mắt, tôi cũng không thích cô ta, chi bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, thế nào?”

“Thật không ngờ một người kiêu ngạo như cô quả nhiên đến Đường Hoan còn đối phó không nổi.” Lương Phi Phi nhếch môi cười, “Nói đi, cô muốn đối phó với cô ta thế nào, cô ta không phải là một ngọn đèn dầu không đâu đấy, tôi đã từng vì đối phó với cô ta mà thiếu chút nữa mất mạng.”

“Chuyện của hai người tôi đều biết, do vậy tôi mới đặc biệt bày kế cho cô, tôi biết cô ta bây giờ đang làm việc trong công ty của cô, chúng ta có thể…….”

Dòng người tấp nập qua lại bên ngoài cửa sổ, hai người phụ nữ đang âm thầm lên kế hoạch hãm hại Đường Hoan, chờ tới khi thảo luận thành công, cả hai mới rời khỏi quán cà phê. Còn Đường Hoan đối với mưu kế của họ lại chẳng hề hay biết, vẫn tiếp tục vùi đầu trong đống công việc cho tới khi trời đã tối mịt, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp tám giờ rồi. Vặn người xoay cổ, sau khi thu dọn gọn gàng bàn làm việc, Đường Hoan mới xách túi rời đi.

Ra khỏi cửa chính của công ty, cúi đầu tìm chìa khóa xe, khi chuẩn bị mở cửa xe, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang đi về phía cô. Cô sững người vài giây, tưởng rằng bản thân đang hoa mắt. Chớp chớp đôi mắt, người đàn ông vẫn không lên tiếng mà ngược lại tiến càng hơn về phía cô. Cô thật sự không ngờ rằng Đoạn Kim Thần quả nhiên lại tới đây, xem dáng vẻ của anh không giống với việc vô tình đi qua đây, bước chân của cô chợt sững lại, cánh tay giữ chìa khóa bỗng thu chặt.

Sau khi di chuyển tới trước mặt cô, Đoạn Kim Thần mới thấp giọng lên tiếng:

“Muộn như vậy rồi sao em còn ở đây?” Thấy nụ cười xa cách trên môi Đường Hoan, ánh mắt anh có chút không bằng lòng, đầu lông mày chau lại, tiếp tục nói, “Biết em làm việc ở đây, vừa hay đi qua nên thuận đường tới đây đón em về nhà.”

Nếu như là trước đây khi nghe thấy câu nói này, Đường Hoan chắc hẳn sẽ rất vui mừng, nhưng bây giờ nghe xong câu nói ấy, cô lại cảm thấy có chút nực cười.

“Không cần đâu, em tự lái xe về được.” Nói xong liền ấn nút mở cửa xe.

Liếc mắt nhìn vào chiếc chìa khóa xe trong tay cô, Đoạn Kim Thần không nhanh không chậm nói:

“Anh đưa em về nhà, xe để lại ở đây.”

“Thật sự không cần!” Đường Hoan lập tức từ chối, sau đó cảm thấy giọng điệu của mình có phần hơi cương quyết, cô đành hạ giọng nói: “Em vẫn nên tự lái xe về thì totos hơn, dẫu sao thì ngày mai vẫn phải đi làm.”

Nhưng người đàn ông lại không vì lời nói của cô mà chịu nhường bước, vẫn kiên quyết nói:

“Không sao, ngày mai anh lại đưa em tới đây.”

“Công ty của anh và chỗ em làm việc không thuận đường với nhau, để em tự lái xe là được rồi.”

Không biết tại sao Đoạn Kim Thần lại đột nhiên kiên trì như vậy, nếu như là trước đây anh chịu tới đón cô về nhà như vậy, cô nhất định sẽ lập tức đồng ý, chỉ có điều bây giờ thì mọi chuyện đã không còn như vậy nữa rồi.

Thấy Đường Hoan không chút do dự mà đi qua người anh, kéo dài khoảng cách giữa hai người, ánh mắt anh bỗng trở nên u ám, sau đó liền đi thẳng về phía trước, mạnh bạo bế cô lên. Đường Hoan kinh ngạc hét lên, hai tay vội vàng choàng lấy cổ của người đàn ông, chờ tới khi cô kịp phản ứng lại thì cả người đã nằm trọn trong lòng Đoạn Kim Thần mất rồi. Đường Hoan lập tức vùng vẫy, cô hét lên:

“Anh làm gì vậy? Đoạn Kim Thần, mau bỏ em xuống.”

Anh điên rồi sao? Tự dưng chạy tới đây đón cô về nhà, lẽ nào anh không cần ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên nữa sao? Khó khăn lắm cô mới có thể điều chỉnh được tâm trạng nhưng lại vì những hành động này của anh khiến cô không khỏi tức giận. Còn người đàn ông kia vẫn bá đạo như cách anh thường hay làm, bế thẳng người cô lên xe, mở cửa xe đặt Đường Hoan vào trong. “Rầm” một tiếng, cánh cửa xe được đóng chặt lại, sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi.

Chiếc xe vừa được khởi động, Đường Hoan theo bản năng cài dây an toàn, một hồi sau mới lấy lại bình tĩnh, sự phẫn nộ nổi lên trong lòng. Cô không biết rốt cuộc Đoạn Kim Thần muốn gì, tối qua mới lạnh lùng thờ ơ với cô, hôm nay lại chạy tới đây đón cô tan làm, lẽ nào cô là đồ chơi của anh sao? Ngoảnh đầu sang trừng mắt nhìn Đoạn Kim Thần, sắc mặt của anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh lúc này khiến người ta không dám tới gần. Đường Hoan cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, dù cho có cãi nhau với anh thì đã sao? Anh chẳng phải vẫn ngang tàn ép cô lên xe đấy ư, sự bá đạo của anh không cho phép bất kì ai từ chối. Đã biết là chuyện này vô nghĩa thì hà cớ gì phải tốn sức tốn lời làm gì.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, Đường Hoan đưa mắt nhìn ra cảnh vật phía ngoài cửa sổ, ánh mắt cô hỗn loạn. Do tối qua mất ngủ, cộng thêm cả ngày nay bận bịu với công việc, mí mắt cô như đang đeo trên đó một viên đá khổng lồ, khiến cô từ từ nhắm mắt lại. Đoạn Kim Thần tuy rằng suốt quá trình đều chú tâm lái xe, nhưng mọi nhất cử nhất động của cô đều lọt vàô mắt anh, kể từ lúc bắt đầu cô phẫn nộ ra sao, rồi dần dần trở nên lạnh lùng, cho tới khi im lặng chẳng nói chẳng rằng. Cảm nhận thấy Đường Hoan dường như không muốn giao tiếp quá nhiều với anh, một cục tức như nghẹn lại ở cổ họng. Trước đây dù cho có cãi nhau nhiều tới mức nào đi chăng nữa, Đường Hoan vẫn sẽ tranh luận với anh, dẫu có nói gì cũng đều không giữ khoảng với anh, nhưng bây giờ giữa hai người hộ tựa như có một bức tường ngăn cách ở giữa vậy. Xem ra chuyện tối qua thật sự đã khiến họ quay trở lại điểm xuất phát.

Suốt dọc đường đi, cả hai người không ai nói gì, mặc dù rất muốn nói gì đó nhưng Đoạn Kim Thần lại chẳng thể tìm ra cho mình một cái cớ thích hợp, còn Đường Hoan lại nhắm mắt, suy nghĩ thẩn thơ. Thấy cô trầm tư, Đoạn Kim Thần kìm lòng không làm phiền, gượng ép bản thân phải thật bình tĩnh. Thực ra tối qua không phải là do anh cố ý nói như vậy, anh chỉ là muốn cô biết anh mới là chồng của cô, trong lòng cô không được phép có hình bóng của bất kì người đàn ông nào khác. Nhưng không ngờ rằng lời nói lại vô tình biến khéo thành vụng, làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.

Ôm lấy tâm trạng lo âu trong lòng, chiếc xe từ từ tiến vào trong biệt thự tại cảng Nguyệt Hồ. Dừng xe, khi Đoạn Kim Thần định lên tiếng gọi Đường Hoan, cô bỗng nhiên mở mắt, động tác nhanh gọn dứt khoát tháo dây an toàn, sau đó mở cửa hậm hực xuống xe.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Sau câu nói ấy, cô không ngoảnh đầu mà quay người đi thẳng vào trong nhà.

Nhìn theo bóng lưng của cô, Đoạn Kim Thần nheo mắt nhìn theo, mở cửa xuống xe rồi vội vàng đi theo Đường Hoan. Đường Hoan mở cửa bước vào, khi đi tới thềm cửa thay giày, liền nghe thấy giọng nói của dì Đồng từ trong truyền ra:

“Phu nhân, cô về rồi à, có cần ăn đêm không?”

Lắc đầu, cô nhẹ giọng nói: “Không cần đâu.”

Ngay sau câu nói của cô là sự xuất hiện của Đoạn Kim Thần, dì Đồng cảm nhận thấy bầu không khí giữa hai người họ có gì không đúng, cố ý lên tiếng:

“Hôm nay hai người lại về cùng nhau đấy à? Lẽ nào là cậu tới đón phu nhân tan làm sao?”

Động tác cởi giày của Đoạn Kim Thần chợt sững lại, sau đó gật đầu, đáp một tiếng. Đường Hoan cũng sững người, lẽ nào Đoạn Kim Thần thật sự có ý tới đón cô tan làm ư? Có điều rất nhanh sau đó cô liền chỉnh sửa lại suy nghĩ, dù cho là cố ý tới đón cô tan làm hay không, những điều này đều không quan trọng nữa rồi. Cô không muốn tự mình ôm lấy hy vọng, cũng không muốn tiếp tục phải đau khổ trong nỗi thất vọng.

“Tôi đã ăn cơm rồi, một lát nữa không cần gọi tôi đâu.” Sau khi nói xong, Đường Hoan nhanh bước đi lên tầng, Đoạn Kim Thần nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh có phần khó đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.