Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 137: Chương 137: Tìm kiếm




Đường Hoan tức giận nói: “Cho dù em kết hôn với anh ấy vì lý do gì thì em cũng là vợ của anh ấy, đây là sự thật không thể thay đổi, em và anh đã không còn khả năng rồi. Em chỉ muốn nói với anh lần cuối, Đại Thịnh, anh đừng lãng phí thời gian với em nữa, bởi vì em chưa bao giờ thích anh.”

Nỗi đau đớn trong mắt Giang Chi Thịnh không sao che giấu được: “Tại sao...Hoan Hoan...từ hồi còn đi học đến tận bây giờ anh vẫn luôn thích em, tại sao em không chịu cho anh một cơ hội? Vì em, anh có thể không quan tâm đến mọi thứ!”

Đường Hoan lặng lẽ nhìn anh hồi lâu mà không lên tiếng, cơn gió buổi tối thổi qua người họ dường như muốn mang đi những lo lắng trong lòng họ.

“Em quan tâm.” Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một lúc sau Đường Hoan mới lên tiếng: “Em không muốn nợ bất kỳ ai, em cũng không cần anh phải làm gì cho em. Đại Thịnh, bây giờ em sống rất tốt, thật đấy, em không muốn làm khó xử đến mức ngay cả bạn bè cũng không thể làm.”

Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Giang Chi Thịnh đứng ở sau lưng cô, hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh đấm mạnh lên thân cây, cố gắng trút bỏ nỗi đau trong lòng.

Sau khi Đường Hoan rời đi, cô cũng không trở về biệt thự mà một mình đi dạo trên đường, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, đèn đường kéo dài hình bóng của cô.

Đôi mắt cô đầy cay đắng, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi nhìn cảnh đêm nhộn nhịp.

Nghĩ đến hôm nay khi ở văn phòng làm việc của Đoạn Kim Thần, giọng điệu lạnh lùng của anh, rồi vẻ mặt tức giận, còn cả dáng vẻ ôn nhu khi nói chuyện điện thoại cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí cô.

Cô không biết tại sao Đoạn Kim Thần lại không đồng ý ly hôn. Ly hôn là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai người. Bây giờ mục tiêu của họ đã đạt được. Cô đã trả thù thành công và anh cũng có được điều mình muốn. Tại sao bây giờ anh vẫn muốn trói buộc cô bên cạnh anh.

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ không bao giờ có hồi kết, bây giờ họ kéo dài như thế này chỉ khiến cả hai thêm đau khổ.

Một tiếng thở dài khẽ phát ra, cuối cùng cũng trôi theo trong gió.

Màn đêm ngày càng sâu, Đường Hoan cũng không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, điện thoại trong túi rung lên liên tục, nhưng cô lại không để ý.

Nghe thấy âm thanh máy móc trong điện thoại, sắc mặt Đoạn Kim Thần càng thêm u ám, bàn tay nắm lấy điện thoại cũng trở nên trắng bệch.

Nhìn kim giờ trên tường đã chỉ đến mười một giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Hoan đâu, anh không nói một lời liền cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Mối quan hệ giữa hai người gần đây rất căng thẳng, mặc dù sống chung một mái nhà nhưng Đoạn Kim Thần ngày nào cũng đi sớm về muộn, về đến nhà thì Đường Hoan đã trở về phòng rồi.

Nhưng hôm nay từ lúc cô rời khỏi công ty, cô không hề về nhà, mà điện thoại luôn trong tình trạng không có người nghe máy.

Anh lái xe tìm kiếm suốt dọc đường nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc, lửa giận trong mắt anh dần dần biến thành sự lo lắng, thời gian ngày càng sâu. Rốt cuộc muộn như vậy cô còn đi đâu?

Anh gần như đi một vòng hết thành phố, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên vỉa hè cầu vượt.

Anh ngước lên và thấy bóng dáng cô đơn đang đứng trên cầu vượt, anh nhìn từ xa, cả người cô đều toát lên sự bi thương.

Anh đạp phanh “Kít” một tiếng, bánh xe ma sát với mặt đát phát ra tiếng kêu chói tai, ngay khi chiếc xe dừng lại, anh nhanh chóng xuống xe và chạy lên cầu.

Đường Hoan đang ngẩn người nhìn về phía xa, nhưng ánh mắt của cô đột nhiên bị một bóng người thu hút, lúc đầu cô còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, khi người đàn ông đến gần cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Đường nét tà mị và mê hoặc của người đàn ông càng trở nên sắc bén góc cạnh dưới ánh đèn đường, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Tại sao không nghe điện thoại?”

Bây giờ trời đã khuya, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh, cả người Đường Hoan run lên.

“Tại sao phải nghe điện thoại của anh?” Nghĩ đến giọng điệu dịu dàng của anh đối với người ở đầu dây bên kia ngày hôm nay, cô mỉa mai nói: “Lẽ nào anh cố ý ra ngoài tìm em chứ không phải chỉ vì đi ngang qua sao?”

Giọng điệu hiển nhiên không chắc chắn, bởi vì cô không nghĩ Đoạn Kim Thần lại đặc biệt tìm cô, tuy rằng trời đã khuya, nhưng trong lòng anh cô chỉ có mối quan hệ hợp tác mà thôi.

Sắc mặt Đoạn Kim Thần tái mét lại, anh bước tới và nắm chặt tay cô: “Theo anh về.”

Nói xong anh kéo tay cô đi xuống cầu, Đường Hoan bị anh kéo không thể không đi theo anh.

Sau khi ép cô lên xe, Đoạn Kim Thần lái xe về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ mà không nói một lời, suốt dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau, cả quãng đường cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ mà không thèm nhìn anh.

Sau khi trở về biệt thự, Đường Hoan đi thằng lên lầu và đóng cửa lại, không thèm quan tâm đến Đoạn Kim Thần.

Vốn dĩ hôm nay khi nghe thấy những lời Đoạn Kim Thần nói với Lương Phỉ Phỉ, cô đã có ý định giảng hòa với anh nhưng sau khi biết trong lòng anh có người khác, ý định muốn rời khỏi anh của Đường Hoan càng thêm kiên quyết.

Mặc dù cô không phải là người tài giỏi gì, nhưng cô cũng không muốn ép buộc bản thân sống tùy tiện như vậy.

Chỉ là muốn rời khỏi anh phải có sự cho phép của anh, nếu không sẽ không thể ký vào đơn ly hôn với anh.

Cô đi đến bên cửa sổ nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời mà đôi mắt cay xè.

Sáng hôm sau khi xuống lầu ăn sáng, vừa bước vào phòng ăn cô liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế ăn sáng, ánh mắt cô lóe lên và bước qua đó.

Vừa ngồi xuống ghế, dì Đồng đã bưng bữa sáng lên cho cô.

Nhìn bữa sáng tinh xảo trên đĩa, cô lại không có cảm giác ngon miệng, ăn được vài miếng cô liền không muốn ăn nữa. Khi cô định rời đi thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Mấy ngày này anh sẽ đi công tác và không có ở nhà, tốt hơn hết là em hãy an phận một chút.”

Đường Hoan nghe xong trong mắt cuộn lên lửa giận: “Anh nói như vậy là có ý gì? Có khi nào em không an phận thủ thường chứ?”

Lẽ nào trong mắt anh cô là một người phụ nữ lằng lơ sao? Vậy còn anh? Anh nói chuyện nhỏ nhẹ với những người phụ khác trước mặt cô, anh đã từng giữ bổn phận của mình chưa?

Cô còn chưa nói gì anh, vậy mà anh lại nói cô.

Vẻ mặt Đoạn Kim Thần không thay đổi quá nhiều, anh rút khăn giấy và lau miệng một cách tao nhã: “Không cần em phải quan tâm đến chuyện của anh, đừng quên giữa chúng ta em không có quyền nói không.”

“Anh....” Đường Hoan tức đến nỗi ngực đau nhói, cô định phản bác nhưng người đàn ông đã đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Cô tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt.

Cô thực sự rất tức giận, dựa vào đâu mà anh có thể quyết định tất cả mọi chuyện, rõ ràng là quan hệ hợp tác thì nên bình đẳng, nhưng trước mặt anh cô luôn là người thua kém.

Sau khi Đoạn Kim Thần rời đi, Đường Hoan không còn tâm trạng ăn sáng nữa, cô liền đi lên lầu và đóng cửa lại, cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Hoan không muốn ở trong biệt thự nữa, cô liền ra ngoài đi dạo.

Bây giờ chỉ cần trở lại biệt thự, tâm trạng của cô lại rất phiền muộn, bởi vì khi trở về biệt thự, cô sẽ nhớ tới những gì Đoạn Kim Thân đã nói với cô.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, nhưng lại không xua tan được sự lạnh lẽo trong lòng cô.

Khi đi qua công viên, cô nhìn thấy bên trong có một cặp cụ già tóc đã bạc ngồi bên nhau, trong mắt cô thoáng qua một sự ngưỡng mộ.

Trước đây cô cũng hy vọng có thể tìm được một người yêu mình để kết hôn sinh con rồi cùng nhau già đi. Cô vốn tưởng rằng người đó là Đoạn Lâm Phong, nhưng cuối cùng cô mới nhận ra hóa ra đó chỉ là một giấc mộng.

Ông trời thật thích trêu đùa cô, khi cô tưởng rằng mình đã có được hạnh phúc rồi thì ông lại dạy cho cô một bài học xương máu.

Yêu phải một người mà bạn không nên yêu, định sẵn là sẽ kết thúc trong đau khổ.

Cô đi bộ trên dọc đường và bất giác đến bờ sông lúc nào không hay.

Nhìn những chiếc thuyền đang tung tăng trên hồ, tiếng cười nói của đôi tình nhân lọt vào tai khiến đôi mắt cô tối sầm lại.

Rốt cuộc cô bắt đầu thích Đoạn Kim Thần từ khi nào?

Là khi anh lần đầu tiên cứu cô cô đã đánh mất trái tim hay là khi anh không màng tất cả mà cứu cô, trái tim cô đã chìm đắm hoàn toàn?

Trong lúc cô đang thất thần, một giọng nói giễu cợt vang lên bên cạnh cô: “Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là cô, sao vậy? Đoạn Kim Thần đi công tác rồi, cô một mình ở đây thầm thương trộm nhớ, một mình buồn sao?”

Cô quay đầu nhìn ra hướng phát ra âm thanh và thấy Lưu Hạo mặc một đồ vest màu xám đứng bên cạnh cô, trên môi nở một nụ cười mỉa mai.

Trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lùng, cô không muốn để ý đến anh, cô đứng dậy định rời đi, nhưng lại nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Lưu Hạo: “Tôi khuyên cô tốt nhất hãy rời xa cậu ấy, người cậu ấy yêu không phải là cô, bây giờ cậu ấy lại đi tìm người trong lòng rồi, cho dù cô ở bên cạnh cậu ấy bao lâu, cậu ấy cũng sẽ không yêu cô đâu, tôi khuyên cô hãy biết điều mà rời khỏi cậu ấy.”

Đường Hoan dừng bước và hít một hơi thật sâu, cô lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh ta: “Lưu Hạo, chuyện của tôi và anh ấy không liên quan đến anh, cho dù người trong lòng anh ấy không phải là tôi thì đã sao, làm chướng mắt anh sao?”

Cô thực sự không hiểu, đây rõ ràng là chuyện giữa cô và Đoạn Kim Thần, tại sao anh ta luôn âm hồn bất tán sát muối vào vết thương của cô như vậy?

Sắc mặt Lưu Hạo trở nên lạnh lùng, anh bước tới sát gần cô: “Tôi chỉ không muốn cô lãng phí thời gian với cậu ấy, để tránh khi cô buồn lại không có ai quan tâm.”

“Cho dù như vậy thì liên quan gì đến anh?” Đường Hoan cười khẩy: “Cho dù tôi không có được tình yêu của anh ấy thì cũng là Đoạn phu nhân danh chính ngôn thuận, tôi đi đến đâu mọi người cũng sẽ cung kính gọi tôi một tiếng Đoạn phu nhân!”

Cho dù anh ta là bạn của Đoạn Kim Thần thì đã sao? Nếu như anh ta không nể mặt cô, cô hà tất gì phải khách khí với anh ta?

Từ lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô đã nói chuyện với cô bằng thái độ lạnh lùng. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta cũng quen biết Tiểu Nghiên gì đó, cho nên mới chế nhạo cô hết lần này đến lần khác.

Nhưng nếu như giữa họ chỉ là bạn bè bình thường, anh ta tràn đầy thù địch với cô như vậy có gì đó không hợp lý.

Đoạn Kim Thần là bạn tốt của anh ra, cho dù anh kết hôn với cô ngay cả khi anh không thực sự thích cô, nhưng cho dù là tỏ vẻ thì anh ta cũng không nên có thái độ như vậy.

Sắc mặt Lưu Hạo tái xanh lại, anh không ngờ Đường Hoan lại nói như vậy, trong lòng tràn đầy tức giận: “Tôi muốn xem xem cô có thể đắc ý được bao lâu, cho dù cô là Đoạn phu nhân thì đã sao, chỉ cần cô ấy quay lại, cô nhất định sẽ mất đi cái danh hiệu Đoạn phu nhân này.”

Bàn tay buông thõng bên hông siết chặt lại, Đường Hoan mím môi và lặng lẽ nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.