Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 69: Chương 69: Tìm ra sự thật




Hơn nữa, nơi có người thì sẽ có thị phi, cộng thêm cái thân phận phu nhân Tổng giám đốc, lại càng không cần nói nữa, có một số người ghen tỵ đến nỗi hận không thể đẩy cô xuống vũng lầy.

Cho nên so đo với những người này chính là so đo với chính mình, cô hà tất gì phải làm khó bản thân mình?

“Ding” một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra, cô bước vào với vẻ mặt bình tĩnh và cách ly những ánh mắt không thân thiện của những người đang nhìn cô.

Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng. Cô bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến văn phòng Tổng giám đốc mà không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Thư ký nhìn thấy cô lập tức bước đến và nói với vẻ kiêu ngạo: “Phu nhân, cô tìm Tổng giám đốc sao?”

Mặc dù gọi cô là phu nhân nhưng vẻ mặt cô ta không có chút tôn trọng nào, sự khinh miệt trong mắt không hề giấu diếm.

Đường Hoan cũng không quan tâm đến thái độ của cô ta mà khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy có ở bên trong không?”

Cô thư ký không ngờ rằng đối mặt với thái độ khó chịu như vậy mà Đường Hoan lại không tức giận, lúc này cô hơi xấu hổ và sửa lại thái độ của mình: "Vâng, đợi một chút, tôi sẽ giúp cô đi thông báo.”

Một lát sau cô thư ký bước ra và nói với Đường Hoan: “Thưa phu nhân, Tổng giám đốc bảo cô đi vào.” . ngôn tình tổng tài

Sau khi Đường Hoan lịch sự nói câu cảm ơn, cô đẩy cửa bước vào.

Trong văn phòng, Đoạn Kim Thần đang vùi đầu vào làm việc, hình ảnh phản chiếu qua cửa kính dáng vẻ người đàn ông đang chăm chỉ làm việc.

Đường Hoan bước tới và ném tài liệu xuống trước mặt anh: “Đoạn Kim Thần, đây là tài liệu đã bị mất của công ty anh, em đã tìm thấy nó từ trong xe của người anh em tốt Lưu Hạo của anh.”

Anh hạ mắt xuống nhìn vào tài liệu được bọc trong túi màu vàng ở trên bàn, sau đó ngước đôi mắt lạnh như băng lên nhìn cô.

Đường Hoan không quan tâm đến ánh mắt của anh, hai tay cô chống lên mép bàn và nói rõ từng chữ: “Không phải tất cả các người đều cho rằng em có liên quan đến việc kế hoạch của công ty bị rò rỉ sao? Em từng nói em sẽ điều tra rõ chuyện này, ngày hôm đó ngoài em bước vào văn phòng của anh ra, Lưu Hạo cũng vào văn phòng của anh, tốt nhất anh hãy kiểm tra lại camera của ngày hôm đó.”

“Hôm đó khi em bước vào văn phòng, không thấy anh ở trong nên muốn rời đi, kết quả khi em bước vào thang máy đã va phải Lưu Hạo, là anh ta hãm hại em.” Đường Hoan nói rõ mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Nhưng Đoạn Kim Thần từ đầu đến cuối đều im lặng không lên tiếng, lặng lẽ nghe cô nói hết.

Thấy anh một lúc lâu không trả lời, Đường Hoan tức giận: “Em đang nói chuyện với anh đấy, rốt cuộc anh có nghe không hả? Sự thật bày ra trước mắt, lẽ nào anh vẫn còn muốn nghi ngờ em sao? Hay là anh nghĩ rằng anh em tốt của anh sẽ không làm ra những chuyện như vậy?”

Trái tim cô thắt lại, cô không ngờ mình đã bày chứng cứ ra trước mặt anh, anh vẫn không chịu tin cô, lẽ nào trong mắt anh, cô kinh khủng như vậy sao?

Văn phòng rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế.

Sự chênh lệch chiều cao giữa nam và nữ lập tức trở nên rõ ràng, anh cao hơn cô một cái đầu, cô thay đổi từ nhìn xuống sang nhìn lên. Anh từng bước đi đến trước mặt Đường Hoan và cúi xuống giữ lấy chiếc cằm mịn màng của cô, anh sát lại gần cô, hơi thở ấm áp hòa vào nhau, lộ ra một sự ám muội khiến Đường Hoan cảm thấy khó chịu.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Cô cố ý cao giọng để che giấu sự hoảng loạn ở bên trong.

Đôi mắt Đoạn Kim Thần thoáng qua một sự mỉa mai và nói với vẻ chế giễu: “Xem ra anh đã đánh giá thấp em rồi.”

Trái tim cô thắt lại và có sự cảnh giác: “Anh nói như vậy là có ý gì?”

Anh bỏ tay ra và lùi lại một bước, anh nhìn cô từ trên xuống dưới với đôi mắt sắc bén, ánh mắt đó như thể đang nhìn vào một người đang vật lộn với cái chết.

Khi Đường Hoan sắp nổi giận, giọng nói mỉa mai của người đàn ông vang lên: “Tôi không ngờ tâm tư của em lại ác độc như vậy, ngay cả anh em tốt của tôi cũng muốn hãm hại.”

Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi, cô hỏi anh: “Có phải là anh không tin em? Cảm thấy em đang lừa anh?”

“Lẽ nào không phải sao?” Anh lạnh lùng nói, cánh tay hơi giơ lên, “Bộp” một tiếng, một chồng ảnh xuất hiện trước mặt cô.

Bức ảnh chính là cảnh tượng cô và Giang Chi Thịnh gặp nhau trong quán cafe ngày hôm nay. Đôi đồng tử co rúm lại, cô cầm bức ảnh lên, tất cả mọi chi tiết, bao gồm cả hình ảnh cô nhận lấy tập tài liệu.

Bàn tay cầm bức ảnh khẽ run lên, Đoạn Kim Thần lạnh lùng nhìn cô với sự tức giận đè nén trong mắt: “Em được lắm, có thể tạo ra một lý do hay như vậy để quay lại lừa tôi, nếu như không phải tôi biết trước sự thật, chẳng phải tôi sẽ bị em quay vòng như một con rối sao?”

Cô lắc đầu, hoảng loạn muốn giải thích: “Không phải như vậy, em chỉ là nhờ anh ấy giúp em điều tra chuyện này, giữa hai bọn em trong sạch, hoàn toàn không như những gì anh nói.”

Người đàn ông rõ ràng không tin lời cô và chỉ tay vào bức ảnh: “Cho rằng tôi là thằng ngốc sao? Đường Hoan, ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác với danh phận Đoạn phu nhân, em được lắm.”

Bàn tay nắm lấy cổ tay cô không ngừng siết chặt hơn, cô đau đớn nhăn mày, chỉ cần anh mạnh tay hơn một chút, tay cô sẽ bị trật khớp.

“Em nói rồi không phải như vậy!” Cô đau đớn phản bác lại, trong mắt lấp lánh ánh nước.

“Đường Hoan, em biết rõ tính khí của tôi.” Anh nhìn vào đôi mắt cô với những tia sáng khát máu, lời nói mang theo sự đe dọa: “Xem ra khoảng thời gian này tôi đã quá dung túng em nên mới khiến em coi trời bằng vung như vậy.”

Lời nói của anh như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim cô.

Anh có bao giờ dung túng cô? Khóe môi cong lên một cách cay đắng, cô lạnh lùng nói: “Vậy anh muốn như thế nào?”

Anh đã cho rằng cô và Giang Chi Thịnh có mối quan hệ không trong sạch, cho dù nói rách cả miệng, anh cũng sẽ không tin, nếu đã như vậy, cô hà tất gì phải lãng phí nước bọt với anh.

Đôi môi mỏng gợi cảm của Đoạn Kim Thần cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, anh lạnh lùng nói: “Nếu như em đã coi thường thân phận Đoạn phu nhân như vậy, vậy em không cần phải hưởng những quyền lợi mà Đoạn phu nhân nên hưởng nữa, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ làm người giúp việc trong nhà để đổi lấy viện phí cho bà ngoại, hơn nữa không có sự cho phép của tôi em không được rời khỏi nhà một bước!”

Đôi đồng tử của cô co rúm lại và nói một cách giận dữ: “Anh dựa vào đâu mà giam cầm tự do của tôi? Ban đầu khi kết hôn với anh, chúng ta đã có thỏa thuận, anh đã hứa sẽ chữa trị cho bà ngoại tôi, bây giờ anh muốn lật lọng sao?”

Cô thực sự rất hận bản thân mình, nếu sớm biết sẽ có kết cục như ngày hôm nay, lúc đầu cô thà bị người ta bắt nạt đến chết còn hơn là rơi vào tay anh.

Đến bây giờ cô mới biết anh còn đáng sợ hơn những con người kia.

Người đàn ông phớt lờ những gì cô nói, anh nhấn đường dây nội bộ gọi thư ký vào.

Thư ký nhang chóng mở cửa đi vào và đi đến trước mặt anh, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc Đoạn, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Đưa phu nhân về nhà, không có sự cho phép của tôi, cô ấy không được ra khỏi biệt thự một bước.”

Đường Hoan tức giận, ban đầu cô nghĩ rằng anh chỉ nói chơi mà thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.

Cô bước đến trước mặt anh và tức giận nói: “Đoạn Kim Thần, anh đừng quá đáng, tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với anh, anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy?”

Trên khuôn mặt của Đoạn Kim Thần được bao phủ một lớp băng mỏng, đôi mắt anh sâu thẳm: “Ai bảo em luôn không nghe lời? Em còn nói một câu nữa, ngay cả phí trị liệu của bà ngoại em tôi cũng sẽ ngừng lại.”

Một câu nói nhẹ nhàng của anh khiến cô nuốt hết những lời muốn nói vào trong bụng.

Cô không nghi ngờ những gì anh nói, giờ cô như một con cá nằm trên thớt, để mặc anh làm thịt.

Bàn tay duỗi hai bên sườn của cô siết chặt lại, mặc dù cô không cam tâm, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô trừng mắt nhìn anh rồi tức giận quay người bỏ đi.

Vừa mở cửa ra, bóng dáng của Lưu Hạo xuất hiện trước mặt cô.

Bước chân cô dừng lại, Đường Hoan trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt hai người giao nhau, sự khiêu khích và đắc ý trong đôi mắt của Lưu Hạo không hề giấu diếm.

Cô cố gắng kìm nén sự kích động muốn lao lên phía trước cho anh ta một cái bạt tai và tức giận nói: “Tôi không ngờ anh lại đê tiện như vậy, dùng một phương thức hèn hạ để hãm hại tôi!”

Rõ ràng giữa bọn họ không có ân oán gì, nhưng tại sao anh ta lại nhằm vào cô?

Lưu Hạo không coi cô ra gì mà nhìn cô đầy khiêu khích: “Cô Đường, cô nói phải có bằng chứng, bây giờ mọi người trong công ty đều biết cô là người đã làm rò rỉ kế hoạch, tại sao cô không thừa nhận còn muốn đổ cho tôi?”

Sắc mặt Đường Hoan tái mét: “Chuyện này có liên quan đến anh hay không trong lòng anh hiểu rõ, Lưu Hạo, giữa tôi và anh không có ân oán gì, anh hãm hại tôi như vậy, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”

Không phải bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần sao? Trong bữa tiệc ngày hôm đó, anh ta đã làm khó cô ở khắp nơi, cho nên cô mới cùng anh ta thi uống rượu, anh ta thì hay rồi, thua rồi liền cho rằng cô hại anh ta mất thể diện.

Trong tiềm thức cô cho rằng vì cô khiến Lưu Hạo mất mặt, cho nên anh ta mới nghĩ cách hãm hại cô như vậy.

Lưu Hạo nhướn mày, đáy mắt lướt qua một sự châm chọc: “Hóa ra cô cho rằng là vì lý do này.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Hoan luôn cảm thấy có gì đó trong lời nói của anh ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không thể tìm ra có chỗ nào không đúng.

Cô không có tâm trạng đấu khẩu với anh ta và lạnh lùng nói: “Anh đợi đấy, tôi nhất định sẽ chứng minh được mình trong sạch!”

Nói xong, cô tức giận quay người rời đi.

Nhìn cô bước vào thang máy, Lưu Hạo mới từ từ bước vào văn phòng Tổng giám đốc.

Anh bước vào và thấy Đoạn Kim Thần đang đứng trước cửa sổ quay lưng về phía anh, anh bước đến sau lưng Đoạn Kim Thần và chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì mà gọi tôi đến gấp như vậy?”

Dáng người cao lớn của người đàn ông đứng ngược sáng, khiến người ta không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh.

Anh quay người lại và nhìn Lưu Hạo với vẻ mặt không cảm xúc, anh ném tập tài liệu trong tay lên người Lưu Hạo.

Lưu Hạo cúi đầu nhìn những tờ giấy rơi dưới đất, còn chưa kịp định thần lại đã ăn trọn một cú đấm, anh ta nhất thời không phòng bị, bị đánh chính diện nên lùi lại vài bước.

Đoạn Kim Thần giận dữ nhìn anh ta: “Tại sao cậu lại làm như vậy?”

Tiếng gầm vang vọng trong văn phòng rộng lớn, sắc mặt của Lưu Hạo không thay đổi quá nhiều, anh ta đưa tay lau vệt máu trên khóe miệng.

Anh ta không trả lời mà cúi xuống nhặt những tài liệu rải rác dưới đất rồi đặt lên bàn.

Sau khi làm xong mọi thứ, anh ta mới ngước lên nhìn anh và nói một cách nghiêm túc: “Vì một người đang chờ đợi cậu một cách ngu ngốc.”

Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại và ra lệnh đuổi khách: “Cút, không có lần sau.”

Nhìn vào đôi mắt có những cảm xúc khó hiểu của Lưu Hạo, sắc mặt anh càng u ám đến đáng sợ.

Lưu Hạo khẽ cau mày, anh định lên tiếng: “Kim.....”

“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai!” Giọng nói lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, trong mắt anh cũng không có nhiệt độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.