Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 273: Chương 273: Ươm mầm “hận thù”




Nhưng cô cũng không thể trực tiếp tới tìm cô ta gây rắc rối, do vậy chỉ có thể tìm hai người kia ra tay, nhân tiện cũng có thể cảnh cáo Lương Phi Phi một chút, cô không phải bù nhìn.

“Tôi yêu cầu hai người lập tức xin lỗi tôi.”

Tựa như đang nghe kể chuyện cười vậy, hai người đồng nghiệp kia thờ ơ nói:

“Tại sao tôi phải xin lỗi cô, chúng tôi vừa nói gì sao?” Một người đồng nghiệp cười nhạo lên tiếng, vẻ đắc ý để lộ qua ánh mắt của cô ta.

Nhìn không vào mắt dáng vẻ cao ngạo này của cô, dù cho có xinh đẹp tới mức nào đi chăng nữa thì đã sao, cũng chỉ là một người vợ hờ mà thôi. Chờ xem một ngày nào đó cô bị quét ra khỏi cửa, tới lúc đó xem cô còn dám đắc ý kiêu ngạo như vậy nữa không!

“Tôi muốn cô vì lời nói vừa rồi của mình mà xin lỗi tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí với các cô.” Đôi mắt trợn tròn giận dữ, gằn thấp giọng nói.

“Cô dựa vào điều gì mà nói tôi phỉ báng, lẽ nào những gì tôi vừa nói không phải là sự thật hay sao? Khắp công ty trên dưới có ai không biết cô là loại người cướp chồng của chị gái đâu?” Người đồng nghiệp bật cười, “ Bây giờ ở đây tỏ vẻ liêm chính ngay thẳng làm gì chứ> Tưởng rằng trông cô như vậy tôi sẽ phải sợ cô đấy à?”

“Bốp” một tiếng, tiếng tát mạnh vang từ trong phòng trà truyền ra, khiến những người đồng nghiệp khác đều không khỏi khiếp sợ. Người đồng nghiệp bị đánh trợn trừng mắt, đưa tay ôm lấy mặt rồi phẫn nộ nhìn vào cô:

“Tiện nhân, cô quả nhiên dám đánh tôi!” Giọng nói chua chát của cô ta vang lên, giọng điệu dường như bị ai đó giết cả nhà cô rồi vậy.

Giơ tay định đánh lại Đường Hoan, nhưng khi vừa giơ lên đã bị Đường Hoan nhanh tay giữ lại. Tuy Đường Hoan bình thường trông có vẻ khá yếu đuối, nhưng lúc này đây khí chất uy nghiêm phát ra từ trên người cô lại khiến người khác không dám tới gần. Nhưng nghĩ tới việc bản thân có hai người, công thêm việc Lương Phi Phi đã đặc biệt dặn dò rằng phải chăm sóc cô thật đặc biệt, trong nháy mắt người đồng nghiệp kia liền cúi người ôm bụng, hét lên:

“Buông tôi ra Đường Hôan, thật không ngờ rằng cô quả nhiên lại ngang tàn tới vậy, không cần mặt mũi thì thooi đi, còn dám động tay đánh người, hôm nay tôi không dạy dỗ cô, cô đều không biết thế nào là trời cao đất dày.”

“Dạy dỗ tôi?” Đường Hoan bật cười, “Cô cho rằng mình là cọng hành ấy sao?”

“Cô……..” Dường như không ngờ rằng Đường Hoan lại cứng rắn như vậy, người đồng nghiệp ngậm ngùi nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn sang người còn lại nhằm cầu cứu.

Người còn lại lập tức hiểu ý liền tiến về phía trước, đưa mắt nhìn Đường Hoan một lượt rồi lạnh lùng cười nói:

“Đường Hoan, mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, cô hà tất phải động tay vậy không? Chúng tôi biết cô là phu nhân nhà họ Đoạn, nhưng cô đã tới đây làm việc rồi thì cũng nên tôn trọng đồng nghiệp của mình chút chứ!”

Tôn trọng? Đường Hoan thật sự cảm thấy rất nực cười, trước nay cô chưa từng gặp qua một ai mà mặt dày tới như vậy.

“Haha, cái gì các người cũng đều nói rồi.” Đường Hoan trừng mắt nhìn, “Nếu như các người biết tôn trọng người khác thì đã không ở sau lưng bôi xấu đặt điều như vậy, muốn cố được sự tôn trọng từ người khác thì trước tiên phải xem xem bản thân đã làm gì!”

Hơi thở lạnh lùng bao quanh người cô, ánh mắt nguy hiểm nhìn vào người đối diện, “Dù cho tôi có cướp chồng của chị gái, ngủ với anh trai của chồng thì đã sao? Tôi vẫn là Đoạn phu nhân, thân phận của tôi vẫn cao hơn các người cả trăm lần đấy!”

Cô trước nay chưa từng xem thường bất cứ một ai, nhưng hôm nay bọn họ đã nói như vậy, cô cũng không ngại lợi dụng chút thân phận Đoạn phu nhân của mình để dạy dỗ cho họ một bài học.

“Chỉ cần một ngày tôi chưa ly hôn với Đoạn Kim Thần thì ngày ấy tôi vẫn là vợ của anh ta, dù cho tôi không nhận được sự yêu thương, nhưng tôi vẫn hoàn toàn đủ khả năng để khiến các người thất nghiệp, không thể tìm thêm bất cứ việc nào nữa, các người có tin hay không?”

Câu nói cuối cùng của cô như mang theo ma lực, một câu nói đầy tự tin khiến người nghe không dám nghi ngờ về độ thật giả trong lời nói của cô. Hai người đồng nghiệp kia sau khi nghe xong liền tái mặt, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi hoang mang. Cô nói quả thực không sai, dù cho cô không nhận được sự yêu thương từ Đoạn Kim Thần, nhưng dẫu sao cô vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh. Tuy rằng mối quan hệ giữa Đường Hoan và Đoạn Kim Thần bị người đời đồn đại rất nhiều, nhưng rốt cuộc ra sao lại chẳng hề có ai biết rõ, hơn nữa, những tin tức lan truyền trên mạng hơn một nửa là phóng đại, lỡ như không đúng với sự thật, vậy chẳng phải đang tự vùi mình vào chỗ chết hay sao? Nghĩ tới đây, hai người kia tuy trong lòng không can tâm nhưng cũng không dám quá xấc xược, chỉ còn cách hạ giọng mỉm cười nói với cô:

“Đường Hoan, chúng tôi cũng chỉ là nghe người khác nói lại mà thôi, cô đừng để bụng chuyện này nhé, chúng tôi là do rảnh rỗi nên mới ngồi đây tám những chuyện này, xin lỗi cô nhé.”

Nghe thấy câu xin lỗi miễn cưỡng phát ra từ trong miệng họ, Đường Hoan liền bật cười:

“Lần này tôi sẽ không tính toán với các cô, nhưng còn có lần sau thì mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản vậy đâu, tôi nhịn không phải là vì tôi dễ bắt nạt, nhưng các người cũng đừng cho rằng tôi hiền nhé, một khi đã để tôi phải nổi giận, các người nhất định sẽ phải hối hận đấy!”

Lạnh lùng buông ra một câu rồi quay người bỏ đi, để lại hai người đồng nghiệp xanh xẩm mặt mũi đứng ở đó. Ở một góc khác, Lương Phi Phi không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, lúc nãy cảnh họ cãi cọ nhau đều đã lọt vào tai cô, thấy bóng lưng của Đường Hoan khuất dần trước mắt, cô mới từ trong góc tường đi ra, khóe môi khẽ cong lên. Đường Hoan, cô tưởng rằng cô còn có thể đắc ý được bao lâu nữa? Chờ đấy, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi. Nỗi đau khổ mà cô mang tới cho tôi, tôi chắc chắn sẽ trả cô gấp trăm lần, tôi sẽ khiến cô biết đắc tội với Lương Phi Phi tôi sẽ có kết cục thảm tới thế nào.

Đường Hoan sau khi ra khỏi phòng trà liền quay trở về bàn làm việc của mình, trong lòng bỗng cảm thấy có chút không yên. Cô biết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay nhất định là do Lương Phi Phi ở sau lưng chỉ đạo, tất cả mọi người trong công ty bây giờ đều tưởng rằng cô là loại người phụ nữ dùng cơ thể để mua chuộc địa vị, nói không để tâm tất nhiên là giả rồi, chỉ là cô đang cố gắng học cách không để những chuyện đó làm ảnh hưởng tới tâm trạng mà thôi. Nhưng nghĩ tới những lời bịa đặt lan truyền trên mạng, trong lòng cô bỗng có chút buồn rầu. Cô không phải là người anh yêu do vậy mới khiến bản thân chịu tổn thương dễ dàng như vậy, trong thế giới của tình yêu, vốn dĩ người nào yêu trước người đó sẽ là người nhận thua.

Trong lúc cô vẫn còn đang thất thần suy nghĩ, tiếng điện thoại bàn bỗng vang lên, đưa cô trở lại với thực tại.

“Xin chào, tôi là Đường Hoan.”

“Tới phòng làm việc của tôi một chút.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Đường Hoan hít sâu một hơi rồi di chuyển tới phòng làm việc của trưởng phòng thiết kế. Cô không biết Lương Phi Phi gọi cô tới là vì chuyện gì, có điều có thể khẳng định chắc chắn không phải chuyện tốt. Đưa tay vuốt phẳng lại quần áo, sau đó liền gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp của Lương Phi Phi từ bên trong truyền ra cô mới đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc rộng rãi, Lương Phi Phi ngồi trên bàn làm việc, hai bàn tay đặt trên bàn phím liên tục gõ chữ, đôi mắt đẹp của cô vẫn dán chặt lên màn hình. Không thể không nói, sau một khoảng thời gian không gặp, trông Lương Phi Phi già giặn hơn trước không ít, thậm chí không còn vẻ hung hăng như trước kia.

“Trưởng phòng Lương, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?” Đường Hoan nhẹ giọng hỏi.

Cũng không biết có phải do Lương Phi Phi cố ý, nhưng sau một hồi lâu vẫn không nhận được lời đáp từ cô ta, Đường Hoan lại lần nữa lên tiếng hỏi, lúc này cô ta mới ngẩng mặt nhìn về phía Đường Hoan, giọng nói có phần khó chịu:

“Nghe thấy rồi, cô không thấy tôi đang làm việc hay sao?”

Khóe miệng Đường Hoan hơi cong lên, cô dám đảm bảo dù cho cô có lên tiếng hay không, Lương Phi Phi đều có lý do để khiêu khích cô.

“Tôi sợ trưởng phòng quá nhập tâm vào công việc nên quên mất chuyện chính.” Đường Hoan thấp giọng nói, dường như chẳng hề để tâm tới thái độ của Lương Phi Phi.

Lương Phi Phi đá mắt nhìn cô, thu lại biểu cảm trước đó của mình, đưa tay lấy ra một phần văn kiện rồi đặt xuống trước mặt Đường Hoan.

“Tối nay tôi có hẹn với giám đốc Lý của tập đoàn Lý Thị, cô thay tôi tới bàn chuyện hợp tác, tôi có việc không đi được.”

“Như vậy chẳng phải không hay sao?” Đường Hoan đưa mắt nhìn về phía phần văn kiện, đầu lông mày chau lại, “Người ta dẫu sao cũng là chủ tịch của tập đoàn Lý Thị, tôi chỉ là một nhà thiết kế không có tiếng tăm, tới bàn chuyện hợp tác như vậy e rằng không hợp thì phải! Hơn nữa mà nói tôi cũng vừa mới vào công ty làm việc, quy trình có vài chỗ tôi còn chưa nắm rõ.” Tỏ rõ ý muốn từ chối trong câu nói của mình, nhưng nếu Lương Phi Phi vẫn muốn cô phải làm việc này, thì sao cô có thể từ chối nổi chứ?

“Cô không tin tưởng bản thân có năng lực đến thế sao?” Lương Phi Phi bỗng thấp giọng bật cười, “Nếu như tôi nhớ khong nhầm, cô trước đây cũng đã từng làm giám đốc của tập đoàn Đoàn Thị, tuy bây giờ cô chỉ là một nhà thiết kế, nhưng tôi vẫn nên cho cô cơ hội được thăng cấp chứ. Hơn nữa, cô còn là một nhân tài, tôi tin chắc rằng sau khi giao nhiệm vụ này cho cô, cô sẽ hoàn thành xuất sắc.”

Câu nối của Lương Phi Phi nghe có vẻ như đang khen ngợi Đường Hoan, nhưng thực chất lại ẩn chứ đầy ý chế giễu. Một người thông minh như Đường Hoan sao có thể không hiểu ẩn ý trong câu nói ấy được chữ. Biết rằng từ chối cũng không có tác dụng, Đường Hoan chỉ còn cách nhận lời:

“Được rồi, tối nay tôi sẽ tới đó đúng giờ, nếu như trưởng phòng Lương không còn chuyện gì muốn căn dặn, vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc trước.”

“Ừm, đi đi.” Lương Phi Phi khẽ gật đầu, nụ cười trên môi bỗng để lộ rõ hơn.

Chỉ cho tới khi cánh cửa phòng làm việc được khép lại, vẻ độc ác mới hiện lên trong ánh mắt của Lương Phi Phi, chỉ tiếc rằng Đường Hoan không nhìn thấy điều đó. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Phi Phi, Đường Hoan quay trở lại vị trí của mình, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.

Thời gian từ từ trôi qua, thoắt cái đã tới giờ tan làm, Đường Hoan vốn định gọi một nữ đồng nghiệp khác đi cùng, nhưng nghĩ tới việc bản thân cô mới chỉ vừa tới đây, ngay đến cả một người thân quen hơn chút cũng đều không có, chỉ còn cách tự mình tới điểm hẹn. Cô vừa đi, cả căn phòng trong nháy mắt như náo loạn hẳn lên.

“Trời ơi, cái cô Đường Hoan này cũng quá lợi hại rồi, dám một mình tới gặp giám đốc Lý.”

“Gặp mặt giám đốc Lý thì sao vậy? Nghe cô nói có vẻ như rất sợ hãi thì phải?”

“Trời ơi, cô không biết gì thật đấy à?” Người đồng nghiệp kia vừa nghe thấy vậy liền lập tức lên tiếng, “Ông ta nổi tiếng là dâm tặc, nghe nói các thư ký làm việc dưới tay ông ta không có ai là thoát khỏi ông ta.”

“Hả?” Người đồng nghiệp bỗng trợn mắt kinh ngạc, “Vậy lần này Đường Hoan đi như vậy chẳng phải lành thì ít dữ thì nhiều hay sao?”

“Phì, cậu lo cho cô ta làm gì chứ?” Người phụ nữ bị Đường Hoan tát trong phòng trà chiều nay hắng giọng nói, “Dù sao thì cô ta cũng chẳng phải thanh cao gì cả đâu, không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi, việc cô ta sẽ phát sinh quan hệ với giám đốc Lý chẳng có gì phải lấy làm lạ cả, cô không cần phải lo lắng thay cho người ta đâu.”

Nữ đồng nghiệp kia nghe thấy vậy liền mím môi im lặng, những đồng nghiệp khác bắt đầu tản ra thảo luận chuyện của Đường Hoan. Còn Lương Phi Phi lại vừa hay nghe thấy tất cả những lời nói ấy, ánh mắt độc ác của cô lúc này chẳng khác nào ánh mắt của một con sư tử khi nhằm vào con mồi trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.