Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 207: Chương 207: Xảy ra chuyện




Nụ cười trên gương mặt của anh ta ngày càng để lộ rõ hơn, Đường Hoan chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta, tất nhiên cô cũng không hề cho rằng yêu cầu của Đoạn Lâm Phong thật sự sẽ đơn giản như những gì anh ta vừa nói.

“Anh muốn em rời khỏi Đoạn Kim Thần, sau đó quay trở về bên cạnh anh, anh sẽ lại yêu em như trước đây.”

Nhìn vào trong đôi mắt của cô, vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy giọng nói thỏa hiệp của Đường Hoan, nhưng không ngờ cô lại lên giọng cười nhạo anh.

“Đoạn Lâm Phong, anh hao công phí sức như vậy chỉ vì muốn tôi rời xa Đoạn Kim Thần sao?”

Trùng mặt xuống, Đoạn Lâm Phong cắn răng nói:

“Đúng vậy, chỉ cần em chịu rời xa anh ấy, anh sẽ lập tức thả La Vưu Phi ra.”

“Hoan Hoan, cậu mặc kệ mình đi, mình không sao, cậu đi đi, anh ta là một kẻ điên, cậu mau đi đi.” Không chờ Đường Hoan từ chối, La Vưu Phi vội thúc giục cô, cô nhìn thấy lửa giận hiện rõ trong đôi mắt của Đoạn Lâm Phong.

Từ lâu đã biết Đoạn Lâm Phong là một con quỷ, nhưng không ngờ rằng anh ta quả nhiên lại có thể điên cuồng tới mức như vậy, để đạt được mục đích mà không màng thủ đoạn. Cô bây giờ thật sự hối hận, lúc đó không biết tại sao lại đồng ý với anh ta làm tổn thương người bạn thân nhất của cô.

Đoạn Lâm Phong lạnh lùng nhìn Đường Hoan, sải bước chân, khi cả hai người còn chưa kịp phản ứng, một cú tát mạnh bỗng giáng xuống mặt cô, khóe miệng La Vưu Phi rỉ máu, sắc mặt cô tái nhợt đi vì đau. Đường Hoan thảng thốt, trợn trừng hai mắt nhìn vào anh ta, cô hét lên:

“Đoạn Lâm Phong, anh bị điên đấy à, đến cả phụ nữ anh cũng đều dám đánh, tôi nói cho anh biết, tôi không thể rời xa Đoạn Kim Thần, anh mau thức tỉnh đi, đừng hy vọng gì nữa.”

“Sao em có thể vô tình tới vậy chứ, lẽ nào ngoại trừ từ chối anh ra, em không thể nói lời gì khác được hay sao?” Vốn tưởng rằng anh vì cô làm nhiều việc như vậy, cô ít nhiều có thể cảm nhận được tấm lòng của anh dành cho cô, hai người có thể quay trở lại như trước, bắt đầu lại từ đầu, nhưng thái độ của cô như cứa dao vào tim anh vậy.

Một chiếc ghế bị đạp đổ sang một bên, vẻ dịu dàng trước đó bỗng biến mất, ngọn lửa giận dữ như bùng cháy trong đôi mắt của Đoạn Lâm Phong. Đường Hoan không lên tiềng, chỉ từ từ lùi bước về phía sau. Khoảng thời gian cô cảm thấy Đoạn Lâm Phong như biến thành một con người khác vậy, lúc nào cũng không ngừng quấy rầy tới cô. Sau đó bị Đoạn Kim Thần cảnh cáo qua một lần, anh ta cũng yên lặng không ít, nhưng ngoài mặt không dám làm phiền tới cô, chỉ có điều ở sau lưng vẫn âm thầm hành động.

Thấy cô liên tục lùi bước, Đoạn Lâm Phong như càng thêm phẫn nộ, anh ta sải bước tiến về phía cô, chất vấn hỏi cô:

“Em sợ anh, chán ghét anh đến nhường này sao?”

Lực từ cánh tay của anh ta truyền ra ngày càng mạnh khiến Đường Hoan cảm thấy tay của cô như sắp đứt tới nơi rồi vậy. Bởi vì La Vưu Phi đang ở trong tay của anh ta, do vậy cô cũng không dám manh động, chỉ còn cách kìm nén lại tức giận vào lòng. Nhưng khi nghe thấy anh ta hỏi cô như vậy, ngọn lửa ấy như càng cháy mạnh hơn, cuối cùng cũng tới bờ vực để phát nổ.

“Bằng không thì anh cảm thấy sau khi anh làm biết bao chuyện xấu như vậy, tôi và anh vẫn còn có thể hòa bình và hạnh phúc ở bên cạnh nhau được nữa sao?” Cô nhếch môi cười, vẻ lạnh lùng cũng như xem thường được để lộ ra qua ánh mắt của cô.

“Tại sao lại không thể chứ?” Đoạn Lâm Phong hỏi ngược lại, anh thật sự không hiểu.

Dù cho trước đây anh lựa chọn lấy một người phụ nữ không phải là cô, nhưng tình cảm của anh trước nay chưa từng thay đổi, chẳng phải vậy sao? Tại sao cô vẫn nhất định không chịu tha thứ cho anh? Anh không cảm thấy tình cảm giữa họ là giả, hơn nữa bây giờ anh đã ly hôn rồi, trở thành một người có tiền có quyền, thậm chí còn yêu cô hơn trước đây, tại sao đến cả một cơ hội cô cũng không giành cho anh, tại sao luôn muốn tránh xa anh?

Đường Hoan cũng không biết tại sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta vẫn dám mở miệng hỏi cô những câu hỏi này, có điều cô cũng không muốn thảo luận với anh về vấn đề này quá nhiều. Điều khiến cô hối hận nhất trong cuộc đời chính là từng ở bên cạnh Đoạn Lâm Phong, tất nhiên, cô không muốn lãng phí thời gian để nói với anh về điều này, cô lạnh giọng nói:

“Mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều tự hỏi mình rằng tại sao anh có thể phản bội tôi để đến với kẻ thù của tôi được cơ chứ?”

Một câu hỏi ngắn gọn, đơn giản nhưng đủ để khiến Đoạn Lâm Phong câm lặng không nói nên lời. Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, sau một hồi bình tĩnh lại, Đoạn Lâm Phong cuối cùng cũng buông tay cô ra, vẻ phẫn nộ trước đó thay bằng sự dịu dàng của hiện tại, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, động tác nhẹ nhàng mà ân cần.

“Xem ra muốn em ngoan ngoan ở bên cạnh anh cũng không phải là không thể.”

“Anh muốn làm gì?” Né tránh hành động của anh, Đường Hoan trừng mắt cảnh cáo nhìn Đoạn Lâm Phong.

Đoạn Lâm Phong mỉm cười, “Anh muốn làm gì chắc hẳn em phải biết rõ, anh muốn em quay trở lại bên cạnh anh như trước đây.”

“Tôi nói rồi, không thể nào!” La Vưu Phi nghĩ cũng chẳng cần nghĩ mà thẳng thừng từ chối, tuy biết đây không phải là lúc để cô có thể tùy ý lên tiếng, nhưng cô thật sự không thể kìm nén được bản thân.

Nghe thấy câu trả lời của La Vưu Phi, Đoạn Lâm Phong cũng không mấy tức giận mà ngược lại, ánh mắt anh trở nên trìu mến hơn khi nhìn vào Đường Hoan.

“Em không cần vội vàng từ chối, bằng không chúng ta cùng nhau làm một cuộc giao dịch, em thấy thế nào?

Dù cho anh chưa hề nói ra nội dung của cuộc giao dịch là gì, nhưng đáp án dường như đã có sẵn.

“Đoạn Lâm Phong, anh rốt cuộc có còn là con người nữa không vậy? Anh ép tôi đã đủ rồi, quả nhiên còn lấy cả La Vưu Phi ra để uy hiếp tôi nữa sao?” Giận tới mức run người, Đường Hoan thật sự không hiểu anh ta tại sao lại biến thành như vậy.

Nghe cô nói vậy, Đoạn Lâm Phong liền hạ thấp giọng hỏi cô:

“Lẽ nào trong mắt em anh là một kẻ không màng thủ đoạn để đạt được mục đích sao?”

Dù cho anh có thật sự là người như vậy, nhưng cũng không hy vọng trong mắt cô nghĩ anh như thế. Rõ ràng trước đây anh luôn là một người hoàn hảo dưới ánh nhìn của cô, nhưng tới hiện tại…. Càng nghĩ, sắc mặt của Đoạn Lâm Phong càng trở nên u ám hơn, Đường Hoan không trả lời câu hỏi của anh, nhưng vẻ khinh thường hiện lên trên gương mặt lại chính là câu trả lời của cô. Không muốn nói ra, chỉ cần nhìn vào biểu cảm cũng biết có nghĩa là gì.

Có vẻ như thật đã bị cô chọc giận, Đoạn Lâm Phong cố gắng kìm nén lại cảm xúc của bản thân, mỉm cười nói:

“Có điều không sao, dù sao anh trước nay đều không thích đi đường vòng, cô ta đã làm chuyện có lỗi với anh, vậy thì phải nhận lại cái giá của nó.”

Đường vòng? Lẽ nào La Vưu Phi vì cô mà lật mặt với Đoạn Lâm Phong rồi sao? Không chờ Đường Hoan nghĩ lâu hơn, La Vưu Phi ngay lập tức liền giận dữ nói:

“Tôi đã làm chuyện có lỗi với anh lúc nào thế, rõ ràng đều là do anh ép tôi, tôi không đồng ý với anh, anh thẹn quá hóa giận mới giở trò bắt cóc tôi, Đoạn Lâm Phong, anh là một thằng hèn!”

“Đoạn Lâm Phong!” Mắt nhìn Đoạn Lâm Phong định tiến lên đánh La Vưu Phi, Đường Hoan vội vàng chặn trước mặt anh ta, cô hét lên.

Dừng bước kịp thời, vẻ giận dữ trong ánh mắt của Đoạn Lâm Phong khi nhìn thấy Đường Hoan liền nhanh chóng biến mất, biểu cảm trước sau như quay ngoắt 180 độ vậy. Đoạn Lâm Phong đưa tay giữ lấy cằm cô, nhẹ giọng nói:

“Chỉ cần em ngoan ngoãn quay về bên anh, anh tất nhiên sẽ thả bạn tốt của em đi.”

“Mơ tưởng!” Một cú tát văng lên mặt Đoạn Lâm Phong, vẻ chán ghét hằn sâu trong ánh mắt của Đường Hoan.

Kể từ sau khi anh ta kết hôn với Đường Vãn Tình, cô đã thề rằng suốt cuộc đời này chỉ cần có sự xuất hiện của cô, anh ta sẽ không được phép xuất hiện ở đó, cô thậm chí đến nằm mơ đều không thể quên được quá khứ của cả hai người.

“Tất cả rồi sẽ biến thành sự thực!” Cụp mắt nhìn vào người phụ nữ ở trước, nỗi đau khổ như hằn sâu trong đáy mắt của anh, anh trước nay đều chưa từng nghĩ rằng Đường Hoan quả nhiên lại hận anh tới mức độ này, do nỗi giận đã đạt tới cực đỉnh, Đoạn Kim Thần không nổi đóa mà ngược lại, bật cười thật lớn.

“Em vốn dĩ là người phụ nữ của anh, kể từ giây phút em đồng ý làm bạn gái của anh, định mệnh của hai chúng ta chính là chẳng thể rời xa khỏi nhau.”

Nghe anh nhắc lại lời thề năm xưa, giọng nói của Đường Hoan bỗng trở nên âm trầm đến mức khiến người nghe phải cảm thấy rùng mình.

“Điều mà tôi hối hận nhất cuộc đời này chính là ở bên cạnh anh, Đoạn Lâm Phong, chúng ta đường ai nấy đi…..”

“Không thể nào!” Không chờ cô nói hết câu, Đoạn Lâm Phong bỗng nhiên như biến thành một người khác vậy, lớn giọng cắt ngang lời nói của cô, “Nếu như em đã nhất định không chịu quay trở về bên cạnh anh, vậy thì đừng trách anh nhẫn tâm.”

Trong nháy mắt, Đoạn Lâm Phong quay người tiến về phía La Vưu Phi, Đường Hoan hoảng hốt, vội vàng chạy tới ngăn cản anh ta lại, miệng không ngừng nói:

“Đoạn Lâm Phong, anh điên rồi, đây là chuyện giữa hai chúng ta, anh lôi cô ấy vào đây để làm gì? Em có giỏi thì hãy nhắm vào tôi đây này!”

Nhưng việc đọ sức giữa nam và nữ thì chẳng cần nhìn cũng đã biết trước được kết quả, anh vung tay một cái liền thoát khỏi cánh tay của Đường Hoan, mặc cho Đường Hoan hết lực phản đối, hạ quyết tâm sẽ lợi dụng La Vưu Phi để uy hiếp cô.

“Em chẳng phải rất để tâm tới người bạn tốt này hay sao? Anh thật sự muốn xem xem em rốt cuộc có thể vì cô ta mà làm những gì, trừ khi em muốn cô ta chết!”

Thấy Đường Hoan đứng chặn trước mặt, những giọt nước như làm nhòe đi tầm nhìn của La Vưu Phi, giây phút này, cô thật sự vô cùng hối hận vì đã từng làm chuyện đó với Đường Hoan, hại cô thậm tệ đến như vậy. Mặc cho mọi lỗi lầm của cô đã làm Đường Hoan tổn thương tới mức nào, Đường Hoan vẫn mặc kệ tất cả để chạy tới đây cứu cô, cô xứng đáng với điều ấy sao?

“Hoan Hoan, cậu đi đi, đừng quan tâm tới tớ nữa, đây là những gì tớ nợ cậu, xin lỗi vì đã từng hại cậu, mình là một kẻ không có lương tâm, cậu mau đi đi, dù cho cậu có đồng ý với Đoạn Lâm Phong, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho mình đâu, cậu đừng tin lời anh ta, mau đi đi……..”

La Vưu Phi nghẹn ngào nói, nhưng câu nói này của cô lại vô tình khiến ngọn lửa trong người Đoạn Lâm Phong thật sự bùng cháy, anh ta giận dữ nói:

“Đây là do cô tự tìm tới cái chết.”

Đường Hoan bị anh cản sang một bên, mắt nhìn dùi trỏ của Đoạn Lâm Phong sắp rơi xuống người La Vưu Phi, cô gồng mình xông tới. Đoạn Lâm Phong trong cơn thịnh nổ của mình, anh nào để ý nhiều tới xung quanh, dồn hết sức lực của mình vào nắm đấm. “Bốp” một tiếng, thời gian như ngừng trôi, cả căn phòng bỗng trở nên yên ắng đến lạ lùng.

Không đau như tưởng tượng, một mùi thơm nhè nhẹ truyền thẳng vào mũi, mở mắt, gương mặt nhợt nhạt của La Vưu Phi xuất hiện ngay trước mặt.

“Tốt quá rồi, Hoan Hoan, cậu không sao chứ?”

Nói xong, cả người cô bỗng nhiên ngã gục xuống, Đường Hoan vội đưa tay đỡ lấy, giật mình hốt hoảng lên tiếng:

“Vưu Phi, cậu bị sao vậy? Đừng dọa mình chứ…..” Đưa tay giúp cô lau đi vết máu trên khóe miệng, hai mắt cô rưng rưng ửng đỏ.

Đoạn Lâm Phong nhìn vào La Vưu Phi nằm dưới đất, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, đang định tiến lên trước, cánh cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó đạp tung ra, Đoạn Lâm Phong biến sắc, vội vàng quay người chạy ra ngoài ban công, động tác lưu loát treo sang ban công của căn phòng bên cạnh, sau đó chui qua cửa sổ tìm đường bỏ chạy. Đoạn Kim Thần mặt không cảm xúc xuất hiện trong căn phòng, ánh mắt lạnh lùng quét một phòng, sau đó liền đi ra ngoài ban công, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Đoạn Lâm Phong đã đi xa. Quay lại vào phòng, anh nhìn vào Đường Hoan đang đỡ lấy La Vưu Phi.

“Hoan Hoan, xin lỗi……..”

“Cậu không cần nói nữa, bây giờ mình sẽ đưa cậu tới bệnh viện ngay lập tức.” Đường Hoan đưa tay nắm lấy bàn tay vẫn còn đang run rẩy của La Vưu Phi, vẻ lo lắng hiện rõ qua ánh mắt của cô.

Ngước mắt nhìn lên Đoạn Kim Thần, cô khẩn cầu nói: “Đoạn Kim Thần, phiền anh đưa em và Vưu Phi tới bệnh viện.”

Cô không biết tại sao Đoạn Kim Thần lại xuất hiện ở đây, cô cũng chẳng còn tâm trí nào để thắc mắc về chuyện đó nữa, điều duy nhất cô muốn làm bây giờ chính là cứu La Vưu Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.