Lương tổng, tôi đã phái người điều tra qua, đó không phải là ký giả, chắc là có người nào nó thừa nước đục thả câu, người tôi đã xử lý rồi. Nhưng tôi xác định, lúc đó ở trước cửa nhà hàng đại bộ phận ký giả, đều là nhận được tin mới đi qua, chắc là có người ở phía sau thao túng việc này.
Lương Phi Phàm không ngạc nhiên chút nào, nếu như không phải có ai cố tình nhắm vào, căn bản hôm nay cũng không khả năng xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên, cũng bao gồm đoạn clip lần trước, trong lòng hắn mơ hồ đã đoán được một đối tượng, thế nhưng... Dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, hắn vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần cô ta học được thu liễm, sự việc trước kia, hắn đều có thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng nghĩ lại, là hắn tự mình đa tình, hắn nhân nhượng, nhưng cô ta vẫn không hiểu, hành vi của mình có bao nhiêu quá đáng, như hiện tại vậy, hắn cũng sẽ không bởi vì là cô ta, mà từng bước nhường nhịn.
Là ai, điều tra rõ ràng rồi sao?
Quan Triều trầm ngâm trong chốc lát, đại khái cũng đã có mục tiêu, nhưng vì ngại vấn đề thân phận, chỉ dạ một tiếng.
Ngón tay thon dài của Lương Phi Phàm gõ gõ lan can, Có lời gì cứ nói, tôi muốn là chứng cứ, nếu như trên tay anh có, không cần cất giấu.
Quan Triều cân nhắc một chút, rốt cục nói: Lúc trước chuyện Lương tổng ngài kêu tôi điều tra, tôi vẫn luôn phái người tiến hành, bao gồm người lúc đầu thiết kế hại Bạch tiểu thư, còn có đoạn clip trước đó, và lúc này là ký giả... Tôi điều tra người đứng phía sau, tất cả đều hướng về... Lương tiểu thư.
Có chứng cứ sao? thanh âm Lương Phi Phàm bình tĩnh hơn mọi khi, đồng thời lúc nói chuyện, đưa tay day day mi tâm đang phát đau của mình.
Tôi đã tìm được hóa đơn trước đó Lương tiểu thư trả tiền mua đoạn clip kia, hơn nữa người làm đoạn clip đó, tôi cũng đã tìm được, hiện nay người còn đang trên tay của tôi.
Lương Phi Phàm nặng nề Ừ một tiếng, ánh mắt đã không còn độ ấm, một mảnh băng lãnh, Là tôi không có dạy bảo tốt em gái mình, nó biến thành như ngày hôm nay, tôi phải chịu trách nhiệm, bây giờ là đã là lúc dạy bảo nó một chút.
Quan Triều biết, tình cảm của Lương Phi Phàm và Lương Tĩnh Tiêu vẫn luôn rất tốt, dù sao Lương gia cũng chỉ có hai anh em bọn họ, tuy rằng bình thường Lương Phi Phàm bất cẩu ngôn tiếu, nhưng đối cô em gái này phương thức giáo dục cũng không tính là cưng chìu, thế nhưng nếu như hắn thực sự muốn nói chuyện với cô ta, về việc cô ta đã làm, vậy nhất định mỗi một câu nói, mỗi một việc, cũng là vì suy nghĩ cho cô ta.
Hiển nhiên, lúc này đây Lương Tĩnh Tiêu đã thật sự dẫm lên kho bom.
Quan Triều trầm mặc chốc lát, còn nói: Lương tổng, còn có một việc... Tôi lúc trước phái người đi tìm qua Hướng Long Cẩm, hình như là hắn và Lương tiểu thư có mâu thuẫn gì, bọn họ sắp cử hành hôn lễ, Hướng Long Cẩm ngay cả lễ phục cũng không có đi thử qua, còn có... Tôi phát hiện trong khoảng thời gian này, hắn đang đợi làm hộ chiếu.
Hắn muốn đi đâu?
Hiện nay còn chưa biết.
Tĩnh Tiêu biết chuyện này sao?
Lương tiểu thư có lẽ cũng không biết, gần đây cô ấy cũng đang tìm Hướng Long Cẩm, nhưng Hướng Long Cẩm vẫn luôn tránh cô ấy, tiếp tục như vậy mà nói, đến lúc hôn lễ...
Sẽ không có hôn lễ nữa. Lương Phi Phàm mím chặc môi hơi trầm một chút, đạo lực đè lên lan can của các ngón tay bất giác tăng lên vài phần, hắn lãnh đạm phân phó, Giúp Hướng Long Cẩm làm hộ chiếu, nếu hắn đã muốn đi, vậy thì thành toàn hắn đi.
Hắn lạnh lùng cúp điện thoại, hai tay chậm rãi cho vào túi quần, thân ảnh thon dài của hắn dưới ánh sáng tạo ra một bóng nghiêng đổ dài ở ban công.
Trong đêm tối thâm trầm, con ngươi hung ác nham hiểm ẩn nấp trong màn đêm đen tối, không người thấy được, ánh mắt thâm thúy, toát ra đều là quang mang âm hàn.Diệp tổng, ông Lương tới rồi.
Phòng làm việc của tổng tài Diệp thị được thiết kế rất xa hoa, Diệp Tử Kiệt nhấn phím trò chuyện, nghe thư ký nói Lương Kiếm Nam tới, ông im lặng kéo kéo khóe miệng, góc độ có chút lãnh, sau một lát lại nhấn xuống phím trò chuyện, nói: Để ông ta ở bên ngoài chờ, nói là tôi có một cuộc điện thoại, mười lăm phút sau hãy dẫn ông ta vào.
Thư ký sửng sốt, Lương thị và Diệp thị quan hệ vẫn luôn vô cùng thân mật, sao hôm nay ông chủ lại... Nhưng, đi làm công cho người ta, tự nhiên sẽ không hỏi những đề tài nhạy cảm này, thư ký rất nhanh thì lên tiếng.
Mặt Diệp Tử Kiệt không có biểu tình buông bút máy trong tay xuống, bụng phê tròn trịa hơi ưỡn lên, hai chân thô ngắn có hình có dáng gác lên bàn làm việc.
Lương Kiếm Nam, cái lão hỗn đản kia, vẫn không biết xấu hổ tới tìm mình sao?
Lúc trước cũng đã xác định hôn sự giữa con gái mình và con trai Lương Phi Phàm của ông ta, bên ngoài bây giờ dư luận xôn xao, đều là nói Lương Phi Phàm làm cho một người khác mang thai, đã chuẩn bị kết hôn rồi, trưởng bối song phương cũng đã gặp mặt, nhưng ông ta thì tốt rồi, lúc trước một câu cũng không nói, bây giờ mới biết tìm đến mình...
Ông ta không phải không đem Diệp thị để ở trong mắt sao?
Không đem Diệp thị để vào mắt cũng không có vấn đề gì, dù sao việc làm ăn của Lương thị vẫn luôn rất lớn, nhưng không đem Diệp Tử Kiệt hắn để vào mắt, vậy là không được.
Mấy ngày này, con gái bảo bối của ông Diệp Lân vẫn luôn không vui, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng ông làm cha nơi nào sẽ không biết, đứa con kia nhất định là đang vì chuyện tình của Lương Phi Phàm mà buồn lòng.
Lương Kiếm Nam, Lương Phi Phàm...
Hai cha con này, dám đùa giỡn người Diệp gia bọn họ? Ông nhất định sẽ để cho bọn họ biết, Diệp Tử Kiệt ông không phải người họ muốn lấy thì lấy, không muốn liền trực tiếp có thể đẩy ra.
Vừa qua mười lăm phút, thư ký khách khí mời người đang đợi đến không còn nhẫn nại Lương Kiếm Nam đi vào.
Diệp Tử Kiệt làm bộ đứng dậy, rất thân thiện nghênh đón, Ai nha, Lương lão đệ, thực sự là ngại quá, vừa có một cuộc họp trực tuyến rất quan trọng, để chú ở bên ngoài đợi lâu. Lại một bên phân phó thư ký, đem loại trà lần trước đã uống qua mang lên.
Dạ
Thư ký nhận lệnh rời khỏi phòng làm việc.
Người có thân phận như Lương Kiếm Nam, nếu chủ động gặp ai, đâu cần phải chờ? Ngày hôm nay để ông ở bên ngoài chờ mười lăm phút, đồng nghĩa với việc đánh ông vài bạt tai, để ông có một loại cảm giác mất hết mặt mũi, thế nhưng nghĩ lại, hiện tại dù sao cũng là Lương thị của ông có lỗi trước, ông vẫn nhịn xuống.
Tử Kiệt, người sáng không nói lời mờ ám, tôi hôm nay tới tìm anh, cũng không phải tới uống trà trò chuyện với anh, có một số việc, tôi muốn nói rõ ràng với anh. Lương Kiếm Nam dừng lại chốc lát, sau đó nói: Tôi biết mấy cái tin bát quái truyền thông viết anh nhất định là đã xem, chuyện này tôi vẫn luôn chưa nói qua với anh, cũng chẳng vì cái gì khác, là bởi vì tôi từ đầu tới cuối không có đồng ý hôn sự này, hơn nữa hiện tại tôi cũng có thể xác định nói cho anh biết, người của Lương gia chúng tôi đều không đồng ý...
Con trai chú đồng ý, vậy là được rồi? Diệp Tử Kiệt thấy hắn trực tiếp đi vào chính đề, cũng không có hứng thú thể hiện khuôn mặt tươi cười dối trá trước mặt ông nữa, hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vỗ gò má của mình, Sự việc làm lớn như vậy, Lương lão đệ a, chú đây là đang trên mặt tôi đánh bạt tai chú biết không?
Chuyện này Lương gia chúng tôi đích thật là có lỗi, nhưng Diệp thị và Lương thị mặc dù vẫn luôn có dự định kết thân, thế nhưng cũng không có công bố ra ngoài quá, cho nên cũng không tính là làm Diệp thị mất mặt...
Hứ! Chú nói không mất mặt là sẽ không mất mặt sao? Diệp Tử Kiệt lạnh lùng cắt đứt lời Lương Kiếm Nam nói, giọng nói càng táo bạo đứng lên, Chú cũng không nghĩ coi, con gái của tôi Diệp Lân vì con của chú Lương Phi Phàm hy sinh bao nhiêu! Những năm gần đây, chú cũng thấy được, nó vì để có thể xứng đôi với Phi Phàm, chủ động đi Anh quốc lưu học, đã học nhiều năm như vậy, một thiên kim đại tiểu thư, con gái bảo bối duy nhất của Diệp Tử Kiệt tôi, nó muốn cái gì không có? Có cần khổ cực như vậy không? Hiện tại hay rồi, con trai chú có niềm vui mới, thì trực tiếp đá con gái của tôi, một câu giải thích cũng không có, thật coi người Diệp gia dễ khi dễ như vậy sao?
... Tôi biết là rất nó rất uất ức, tôi cũng không có đáp ứng hôn sự.
Thế nhưng thái độ con trai chú, cũng đủ để nói rõ tất cả! Diệp Tử Kiệt đưa tay đem xấp báo trên bàn đưa đến trước mặt của Lương Kiếm Nam, chỉ chỉ phía trên đầu đề kinh bạo, Cái này, không cần tôi giới thiệu cho chú chứ? Chú hẳn là rõ ràng trên đó viết cái gì!
Lương Kiếm Nam, tôi nể mặt chú, mấy năm nay, và việc hợp tác làm ăn với Lương thị các ngươi đã giúp Lương thị thu hàng tỉ lợi nhuận, chú cũng không nghĩ coi, trước đây Lương thị thiếu chút nữa rỗng ruột, là ai giúp chú vượt qua cái cửa ải khó khăn đó!
Lương Kiếm Nam cau mày trầm mặc, đúng, Diệp Tử Kiệt giúp qua ông, giúp qua Lương thị, bất kể là về tình về lý, ông đều nợ ông ta một phần nhân tình.
Tôi chưa từng quên, ngày hôm nay tôi thật sự có thành ý tới xin lỗi anh, hôn sự của a Phàm, tôi đã cực lực phản đối, thế nhưng a Phàm từ nhỏ cũng đã rất có chủ kiến, hiện tại cha tôi ông cũng đã lui một bước, chuyện này đã không phải là do một mình tôi có thể định đoạt...
Ha ha, nếu như chú thật sự không làm chủ được, không bằng vị trí người cầm quyền cao nhất của Lương thị cũng đừng làm đi.
Sắc mặt Lương Kiếm Nam cứng đờ, vừa bất ngờ vừa giận, Tử Kiệt, làm người làm việc cũng không thể tuyệt như thế, tôi nợ anh không ít nhân tình, thế nhưng mấy năm nay trong những hạng mục hợp tác với Lương thị, Diệp thị các ngươi lẽ nào lại không có được gì?
Thương trường như chiến trường, vẫn luôn là như vậy. Diệp Tử Kiệt khoát khoát tay, một lần nữa ngồi vào ghế, tuổi ông cũng quá trung tuần, tuy là ăn mặc rất có tinh thần, nhưng người vẫn thuộc dạng mập lùn, sắc mặt nhìn qua như rất hòa thuận, nhưng trong xương cốt vẫn tiềm ẩn một mặt âm hiểm giả dối của thương nhân.
Nhưng chú đừng quên, chú có vật gì vậy ở trên tay của tôi! Mấy thứ đó, nếu như tôi công bố ra, đến lúc đó Lương thị sẽ nổi lên bao nhiêu tinh phong huyết vũ, đừng trách tôi không có nói trước nhắc nhở.
Sắc mặt Lương Kiếm Nam biến đổi lớn, không dám tin nhìn ông ta, ... Anh, anh nói cái gì? Anh... không phải lúc đó anh đã cùng tôi thỏa thuận rồi sao, đã đem cuộn băng đó tiêu hủy...
Tiêu hủy? Lương lão đệ, chú sẽ không thực sự ngây thơ như vậy chứ? Trong cái giới này, có thể nắm nhược điểm một người là một chuyên không dễ dàng gì, chú cho là tôi sẽ ngu ngốc vì một mối hợp tác làm ăn vài tỉ mà tiêu hủy cuộn băng quan trọng như vậy sao? Diệp Tử Kiệt nhàn nhã cười, Tôi không gạt chú, vật kia đích xác vẫn luôn ở trên tay của tôi, nhưng những năm gần đây, tôi không có đem cái vật kia ra uy hiếp chú, vốn tôi nghĩ, nếu hai nhà chúng ta thực sự trở thành thông gia, đến lúc đó tôi cũng chuẩn bị đem đồ vật giao trả lại cho chú, coi là thành ý của tôi.
... Nhưng bây giờ xem ra, đã không có cơ hội.
Bàn tay thô to của Diệp Tử Kiệt nặng nề mà vỗ mặt bàn, Lương Kiếm Nam, Lương gia các ngươi khinh người quá đáng! Tôi cho chú biết, nếu để cho con gái bảo bối của tôi không thoải mái, tôi cũng sẽ không để con trai chú thoải mái! Nó muốn cưới ai, tôi thật sự không quản được, nhưng nó phụ lòng con gái tôi, tôi nhất định sẽ cho nó thân bại danh liệt, đến lúc đó còn muốn Lương gia các ngươi triệt để sụp đổ, chú xem đi, tôi rốt cuộc có bản lĩnh này hay không!
Lương Kiếm Nam đã khiếp sợ nói không ra lời.
Vật kia...
Vật kia ông ta vẫn còn giữ lại.
Vậy đây chẳng phải là đòn trí mạng của mình sao, tất cả lo lắng trong lòng đều thể hiện trên mặt, nếu như... Nếu như cuộn băng năm xưa được đưa ra ngoài sáng, ông biết rõ tình trạng sẽ như thế nào --
Đúng, ông đích xác sẽ thân bại danh liệt, Lương thị hắn khổ tâm kinh doanh nửa đời người, sẽ triệt để rơi vào trong tay đám anh em chú bác tâm thuật bất chính kia, còn có con ông...
Lương phi phàm, nó cũng sẽ chịu ảnh hưởng, có lẽ điểm nổi bật nhất cả đời này của ông cũng bị lu mờ, đến lúc đó Lương thị sẽ không còn là Lương thị, mà Lương gia, cũng sẽ không còn là đại gia tộc nổi danh lừng lẫy ở thành phố A nữa.
Đương nhiên, còn con đường quan của người cha đã ngoài bảy mươi của ông nữa.
Lương Vô Minh, cực khổ một đời, hiện giờ ở chính giới có được chút danh dự tốt đẹp, cả đời ông ấy đều đem mặt mũi và tôn nghiêm coi trọng hơn tính mạng, nếu như đến lúc đó bởi vì mình, hết thảy khổ tâm kinh doanh đều sẽ uổng phí, đến lúc đó...
Cha, vẫn có thể bình yên vô sự sao?
Trở về suy nghĩ thật kỹ đi. Xem thêm...