Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 136: Chương 136




Bạch Lộ vẫn luôn kìm nén hơi thở, không dám động đậy gì.

Chờ đến khi cô ta quả thực đã đi xa rồi, cô mới thở hổn hển, mắt cá chân đau đến nỗi đầu cô toát đầy mồ hôi lạnh, cô gắt gao cắn chặt môi, quả thực nhịn không được rồi, chứ đừng nói đến việc xuống núi, việc cấp bách bây giờ chính là lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho tài xế đang chờ mình ở dưới…

Lương thị.

Bầu không khí trong phòng khách như ngưng đọng, chỗ ngồi trên ghế sô pha ở hai bên đã có 6 người đàn ông ngồi ngay ngắn, mỗi người đều đã ở độ tuổi trung niên rồi, khuôn mặt lại chứa đầy khí thế hăm dọa.

“Chuyện này, cậu không khai báo rõ ràng cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không tính như thế nữa.” Người đàn ông trung niên ngồi bên phải cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Phi Phàm, chúng tôi luôn tin tưởng ở năng lực lãnh đạo của bố cậu, cũng tin cậu trẻ tuổi nhưng có triển vọng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng hiện tại…”

“Hiện tại khiến các ông bỏ tiền túi sao? Hay là khiến các ông nghĩ rằng, chia lợi nhuận cuối năm cho các ông ít?”

Lương Phi Phàm ngồi ở chính giữa, khuôn mặt lạnh lùng, ưu nhã vắt chéo chân, ngón tay thon dài tùy ý nắm lấy cằm, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ, khắp người đều tỏa ra một kiểu bá đạo hoàn toàn tự nhiên, giọng nói anh trầm thấp, nhưng từng chữ đều lộ ra khí thế chân thật đáng tin: “Các chú các bác, tôi biết các người đều đang nghĩ gì, có điều thực ra các người đều không cần lo lắng, Lương thị hiện tại không phải đang ổn sao? Hạng mục hợp tác với Diệp Thị giữa đường bị tạm dừng quả thực là có tổn thất, có điều ai nói cả thành phố A này chỉ có Diệp thị xứng để hợp tác với Lương thị chúng ta? Còn có những công ty khác.”

“Đương nhiên, ngoài Diệp thị, còn có Viễn Đông.”

Người đàn ông khác cười nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút châm chọc: “Có điều Phi Phàm a, theo như tôi được biết, tổng giám đốc của Viễn Đông kia và cậu hình như cũng có chút mâu thuẫn.”

“Chúng ta cũng chưa từng hợp tác qua với Viễn Đông, ai mà không biết cái tên Sở Dạ Úy của Viễn Đông là một con người nham hiểm, sở trường nhất của hắn là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, người như vậy không dễ đối phó.”

“Nếu chúng ta lúc này tìm đến Viễn Đông, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị hắn thừa cơ hãm hại.”

“Những hạng mục hợp tác này vốn là hợp tác với Diệp thị, hiện tại bỗng nhiên dừng lại rồi, có ai có thể sẵn lòng nhận lấy mớ hỗn độn này chứ? Coi cái tên Sở Úy Dạ của Viễn Đông là kẻ ngốc sao? Hắn thừa sự khôn khéo.

…?

Lương Phi Phàm ngồi nghe rất bình tĩnh, hơi hơi híp hai con mắt sắc bén lại, nhìn liếc qua mọi người đang thảo luận đến nỗi nước bọt bay tung tóe phía dưới, dường như có thể nhìn thấy được thâm tâm của họ từ cái miệng đang thao thao bất tuyệt kia – là màu đen.

Mấy ngày nay, những vị trưởng bối tốt của anh, mỗi ngày đều tạo áp lực cho anh, cũng chẳng qua là để ép Lương thị thay vua đổi chúa mà thôi.

“Việc tìm ai hợp tác, trong lòng tôi đã có tính toán.”

Lương Phi Phàm hạ chân xuống, chưa kịp nói xong, cửa phòng khách bỗng nhiên bị người khác từ bên ngoài đẩy ra, chỉ thấy Quan Triều đang hoảng hốt chạy vào.

“Lương tổng, không hay rồi…”

Lương Phi Phàm thấy hắn cầm lấy điện thoại của mình, Quan Tiều từ trước đến sau một mực trầm ổn như núi vậy mà vẻ mặt bây giờ lại hoảng hốt lo sợ như vậy, lập tức trong lòng anh nhảy dựng lên một cái, một loại dự cảm không lành hiện lên trong đầu. Anh không nghĩ nhiều, trực tiếp đứng dậy đi về phía cửa: “Những hạng mục bảo dừng lại các người không cần để ý làm gì nữa, 5 ngày sau, tôi sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục.”

“Chờ đã.” Có người đứng lên, chặn Lương Phi Phàm lại.

“Phi Phàm, đừng nói người làm chú như tôi không bảo vệ cậu, ai cũng biết thương trường như chiến trường, anh em ruột còn tính toán rõ ràng, chúng tôi không thể làm bừa như cậu được, nếu cậu đã nói 5 ngày, vậy được, chúng tôi cho cậu 5 ngày, nếu sau năm ngày, cậu vẫn không thể giải quyết được cái cục diện rối rắm này, vậy thì cậu định chịu trách nhiệm như thế nào?”

Đôi môi mỏng của Lương Phi Phàm nhếch lên, hơi thở bình tĩnh, anh nheo đôi mắt lại, trong giọng nói bình tĩnh của anh ẩn giấu một làn sóng ngầm đang cuộn trào: “Chú tư, chú muốn khiến tôi chịu trách nhiệm như thế nào? Từ chức nhường cho người xứng đáng?”

“Nếu người lãnh đạo không thể làm gì, đương nhiên không thể để nhiều người như vậy cùng không có cơm ăn được, đúng không?”

“Vậy, chú tư, chú cứ mỏi mắt trông chờ đi.”

Lương Phi Phàm cong môi, một độ cong bí hiểm, giây tiếp theo, anh đã bước ra khỏi phòng khách, không thèm nhìn mấy vị trưởng bối đang đang ở trong phòng thì thầm to nhỏ với nhau, cùng Quan Triều đi đến cửa thang máy, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Quan Triều hít một hơi thật sâu, lúc này mới đưa điện thoại cho Lương Phi Phàm: “…Lương tổng, là điện thoại tài xế của anh gọi tới, nói là, xảy ra chuyện rồi, hiện tại đang ở bệnh viện.”

Bạch Lộ vừa mới cẩn thận nằm xuống xong, cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó liền nghe thấy âm thanh lâu lắm không gặp: “Bạch Lộ, là cậu ở bên trong sao?”

Đó là Tần Tử Văn.

Bạch Lộ rất bất ngờ ngây người vài giây, rất nhanh liền lên tiếng: “…Tử Văn?”

Tần Tử Văn xác định người phía trong quả thực là Bạch Lộ, lúc này mới đẩy cửa tiến vào: “Người phụ nữ đáng chết, thật sự là cậu, tớ vừa ở hành lang phía bên kia nhìn thấy giống giống cậu, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại nhập viện rồi?”

Ánh mắt đảo qua, liền nhìn thấy chân của Bạch Lộ được bó thạch cao, cô mở to mắt kinh hô: “Trời ạ, chân cậu sao thế? Sao mới mấy ngày không gặp mà đã thành bộ dạng thế này?”

“Không cẩn thận trẹo chân.” Bạch Lộ không muốn nói nhiều đến vấn đề của mình, rất tự nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Sao cậu lại ở bệnh viện?”

“Dạ dày của tớ hơi khó chịu, qua đây lấy ít thuốc, vừa lúc nhìn thấy cậu.”

Tần Tử Văn vừa nói vừa nhìn xung quanh một vòng, vừa lúc nhìn thấy tài xế lái xe cho Lương Phi Phàm vội vàng tiến vào, hắn đã làm xong thủ tục nhập viện nên đến báo với Bạch Lộ một tiếng.

“Bà chủ, tôi đã làm xong thủ tục rồi, tôi cũng gọi điện báo cho ông chủ rồi, ông ấy chắc sẽ đến mau thôi.” Nhìn thấy Tần Tử Văn, tài xế liền gật đầu chào hỏi một cái.

Bạch Lộ lại có chút ngại, tiếng “bà chủ” này của tài xế đương nhiên truyền đến tai của Tần Tử Văn, quả thực Tần Tử Văn giống như phát hiện ra châu lục mới, trợn mắt cứng họng, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Bạch Lộ.

Khuôn mặt Bạch Lộ hồng hồng, bảo lái xe đi ra ngoài, Tần Tử Văn lập tức bổ nhào về phía trước, nắm lấy tay của cô mà truy hỏi: “Người đó lúc trước tớ đã gặp qua vài lần, anh ta là tài xế của Lương tổng đúng không? Lúc trước thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta lái xe đưa Lương tổng đi làm.”

Bạch Lộ gật đầu: “Ừ.”

“Anh ta vừa gọi cậu là bà chủ?” Tần Tử Văn híp híp đôi mắt lại, bộ dạng đang chuẩn bị tra khảo: “Hả? Bạch Lộ, cậu, có phải là giấu tớ chuyện quan trọng gì không?”

Bạch Lộ úp úp mở mở một hồi, đành phải thừa nhận: “...Coi là, kết hôn rồi.”

“Với…Lương tổng?”

Tần Tử Văn tuy biết rằng Bạch Lộ và Lương Phi Phàm có quan hệ mập mờ với nhau, nhưng cũng không ngờ rằng hai người lại tiến triển nhanh như vậy, vậy mà đã hết hôn rồi, cô kinh ngạc: “Lương Phi Phàm? Cậu kết hôn với Lương Phi Phàm rồi? OMG, tại sao không có tin tức gì? Cái cô Lương Tịnh Tiêu đó và Hướng Long Cẩm kết hôn đã khiến cho dư luận xôn xao rồi, cậu và Lương tổng đáng lẽ phải ghê gớm hơn chứ? Các cậu không phải là kết hôn bí mật đấy chứ?”

Bạch Lộ bị lời nói của Tần Tử Văn làm cho giở khóc giở cười: “…Lương Tịnh Tiêu cũng kết hôn không thành a, chúng tớ không coi là bí mật kết hôn, chỉ là quả thực có chút đột ngột, một lời khó nói hết.” Cô tránh nói vào vấn đề mà nói: “Dù sao cậu cũng đừng ngạc nhiên thái quá, chuyện này cũng là hai ngày trước…tóm lại cậu là người đầu tiên trong số bạn bè của tớ biết đấy.”

“Xì, Lương Phi Phàm của thành phố A, đại thiếu gia của Lương gia, ai mà không biết chứ? Anh ta lấy vợ vậy mà không ai biết được, chuyện này không khoa học lắm.” Tần Tử Văn không cho là đúng mà mếu máo: “Bạch Lộ, nha đầu ngốc này, đừng bị sắc đẹp mê hoặc, nên vì mình mà đấu tranh chứ.”

“Nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Anh ấy không làm tớ ủy khuất, chuyện này không phải như cậu nghĩ đâu, dù sao cậu đừng nói lung tung, đặc biệt là ở công ty, nhất định không được phép nói lung tung, biết chưa?”

Tần Tử Văn đưa tay lên miệng làm một động tác kéo khóa lại, cười hì hì gật đầu: “Yên tâm, miệng của tớ rất kín.”

Bạch Lộ không định tiếp tục xoay quanh cái đề tài này, ngược lại liền hỏi: “Tử Văn, gần đây EC có định hướng gì không?

“Định hướng gì? Lương tổng rất lâu đã không tới EC rồi, tớ nghe nói anh ta gần đây luôn ở trụ sở chính của Lương thị.”

“Phía bên Lương thị có chuyện gì không?”

“Bên đó thực ra không nghe nói gì.” Tần Tử Văn nghĩ một chút, liền đem những tin tức mà lúc trước nghe được kể hết toàn bộ cho Bạch Lộ nghe: “…Chuyện này tớ nghe người khác nói lại, nghe nói toàn bộ hạng mục hợp tác giữa Lương thị và Diệp thị đều bị dừng lại giữa đường, chuyện này đối với Lương thị mà nói, quả thực là một tai họa rất lớn, nếu xử lý không tốt, Lương thị rất có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản, vì thế giai đoạn gần đây chủ tịch Lương cũng vì chịu không nổi sự kích động mà nhập viện rồi, Lương tổng mới luôn chạy về Lương thị.”

Sắc mắt Bạch Lộ bỗng biến sắc. Tần Tử Văn lúc này mới ý thức được miệng mình quá nhanh, vội vàng phỉ phui một tiếng: “Cái mồm quạ đen của tớ, nói lung tung, hơn nữa những tin tức này đều là không chính thống, cậu đừng xem là thật…”

Bạch Lộ cười nhẹ một tiếng, có chút không yên lòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Tần Tử Văn đang nghĩ xem làm sao có thể phá vỡ được cái chủ đề lúng túng này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên ầm một tiếng, cửa bị người ở phía ngoài đẩy ra, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, hai người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lo sợ kinh hãi của Lương Phi Phàm.

Tần Tử Văn làm việc ở EC cũng không ít thời gian, đối với Lương Phi Phàm tuy là chưa đến mức hiểu rõ, nhưng vị tổng tài cao cao tại thượng này, trong mắt của toàn bộ nữ giới trong công ty, quả thực được xem như thần.

Anh cao cao tại thượng, không ai bì nổi, không chỉ là người đàn ông tuyệt phẩm trong mắt nữ giới ở EC, Lương thị mà còn trong mắt nữ giới của cả thành phố A.

Người đàn ông như thế, nói năng thận trọng, bình tĩnh thong dong, cho dù đi đến đâu, đều có mùi vương giả toát ra từ trên người.

Nhưng hiện tại anh lại mang theo bộ dạng hoảng hốt, từ khi tiến vào phòng bệnh này, mắt luôn nhìn trên người Bạch Lộ đang nằm trên giường bệnh, một giây cũng không dời đi, Tần Tử Văn cảm thấy, mình nên cảm thấy vui mừng cho bạn, vì cô ấy thực sự đúng như cô ấy vừa nói, không phải chịu ủy khuất gì.

Bản thân không muốn làm bóng đèn, Tần Tử Văn lén lút vẫy vẫy tay với Bạch Lộ, ung dung thản nhiên rời khỏi phòng bệnh.



“Sao lại thế này?” Lương Phi Phàm nhíu mày, vẻ mặt không vui: “Sao đang khỏe mạnh liền phải tới bệnh viện rồi?”

Bạch Lộ nhớ lại cái người phụ nữ mình nhìn thấy trên núi…trong lòng cô có chút thận trọng, không biết hình dung như thế nào về loại cảm giác này, nhưng cô biết rất rõ, trước khi mình còn chưa làm rõ được gì, tuyệt đối không được phép nói thêm điều gì. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.