Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 146: Chương 146




Không phải hắn chưa từng có hành động gì quá đáng với cô, cho nên nếu chọc giận gã này, hắn có thể thật sự... chuyện gì cũng dám làm huống hồ trong thang máy bây giờ chỉ có hai người. Cô len lén nhìn số tầng trên bảng thang máy, sao ánh đèn cứ dừng ở lầu 2 không chuyển động vậy?

“... Sao thang máy không nhúch nhích vậy?” Cô chỉ chỉ vào số 2 trên cửa thang rồi hỏi tiếp, “Có phải anh giở trò quỷ quái gì không? Sở Úy Dạ, hôm nay tôi đến đây có việc...”

“Tôi biết. Hôm nay cô đến để nhận thưởng đúng không?”

Hắn cuối cùng cũng xoay người lại. Trong bộ quần áo chỉnh tề hắn toát lên vẻ phong độ và lịch lãm của một thương nhân thành đạt nhưng sự âm u, thâm sâu trong đôi mắt hắn lại không phải là tình tiết trong chương mới nhất của truyệt Cổ Vũ Thiên Đạo mà Bạch Lộ thích đọc.“Chúc mừng em. Đã chuẩn bị sẵn sàng nhận giải thưởng lớn chưa?”

Đã là chuyện của Bạch Lộ, sao Sở Úy Dạ không biết rõ được. Chuyện sẽ được đưa đi nước ngoài học chuyên tu hắn đương nhiên cũng biết. Câu nói lúc này chính là muốn ám chỉ đến chuyện xuất ngoại. Bạch Lộ hiểu ra liền nhoẻn miệng cười, “Sở tổng, nếu anh thật tâm chúc mừng tôi thì tôi cảm ơn anh. Còn chuyện khác, tôi không cần phải trả lời anh.”

Cô bước lên định ấn nút mở cửa thang máy thì bị Sở Úy Dạ nhanh mắt lẹ tay nắm lấy cổ tay cô giữ lại. Bạch Lộ nhíu màu, dùng sức hất đi. Đương nhiên, cái níu tay lúc này không quá chặt, chỉ là trong ánh mắt cô nhìn hắn đã hằn thêm sự cảnh giác.

Cô đối với hắn... luôn luôn không thể thiếu sự cảnh giác.

Sở Úy Dạ bật cười trong bụng. Trong đôi mắt thâm sâu của hắn lộ vẻ khó xử, “Bạch Lộ, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi sẽ nổi giận đó.” Hắn khẽ cười, “Tôi thật tâm chúc mừng em, thật tâm muốn hỏi em đã chuẩn bị sẵn sàng nhận giải thưởng lớn chưa hả?”

“Tôi sẽ không xuất ngoại.” Hắn không phải muốn biết cô có xuất ngoại hay không sao? Bạch Lộ thật thà nói, “Tôi đã bàn bạc với Phi Phàm chuyện này rồi. Tôi sẽ không xuất ngoại. Cho nên nhận giải xong, tôi sẽ nói thẳng. Như vậy, anh hài lòng chưa?”

Sở Úy Dạ chớp chớp mắt nhìn cô. Sao một hồi lâu, hắn lại lắc đầu, nghiêm túc gằn từng câu từng chữ, không chút công kích hay mỉa mai:“Không, tôi không hài lòng.”

Bạch Lộ sững sờ.

Hắn lại nói tiếp:“Tôi mong là em sẽ xuất ngoại. Em biết thành phố A bây giờ loạn thế nào không? Lúc trước tôi đã nói với em rồi, Lương thị bây giờ có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, ngay cả Lương Phi Phàm cũng khó giữ mình. Em còn ở bên cạnh hắn cũng chỉ trở thành cục đá cản chân hắn, hơn nữa, đối với em cũng chẳng có lợi ích gì. Thật ra cơ hội xuất ngoại lần này rất tốt. Em rất có tài trong thiết kế, ra nước ngoài, em có thể đến “Thiết Kế Kiến Trúc SGA” để học chuyên tu. Không phải có tiền, có thế là có thể vào đó học đâu. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.”

Thiết Kế Kiến Trúc SGA...

Bạch Lộ đương nhiên biết, để vào được đó thì khó cỡ nào.

Đúng như Sở Úy Dạ nói, không phải có tiền, có quyền là có thể vào đó học. Mỗi năm ở đó chỉ mở lớp một lần, mỗi lần chỉ nhận 10 học sinh, hơn nữa học sinh còn phải có tác phẩm vượt trội. Đây là lần đầu thành phố A thuyết phục SGA ở nước ngoài tiến cử người chiến thắng cuộc thi đến SGA, quả thực đây là cơ hội tốt, ngàn năm có một...

Nhưng nếu cô đến đó học, tức là phải rời ra Lương Phi Phàm một năm rưỡi.

Những chuyện này, trước đó cô đã suy nghĩ thông suốt. Cô sẽ không hối hận.

“Đây là chuyện của bản thân tôi, cảm ơn Sở tổng anh quan tâm. Có điều tôi đã hạ quyết tâm rồi.” Dừng lại một lúc, lại không định tiếp tục đề tài này thì một nghi vấn lại hiện ra trong đầu cô, thế là cô hỏi ngay:“Sở tổng, trước đó tôi có xem tin tức thấy tin... Viễn Đông muốn hợp tác với Lương thị, là thật chứ?”

Sở Úy Dạ cười cười. Mi mắt của hắn vốn dĩ rất dài và đẹp, dáng vẻ cười mỉm của hắn thật sự rất quyến rũ, chỉ là không thể nào quyến rũ được trái tim Bạch Lộ.

“Em hy vọng đó là thật, hay là giả?”

Bạch Lộ biết hắn sẽ không dễ dàng trả lời cô, nhưng trong lòng, cô vẫn muốn ích kỷ hy vọng đó là thật.

Kỳ thật cô ít nhiều cũng hiểu tình trạng trước mắt của Lương thị, ngoài Viễn Đông ra thì đích thật không có con đường nào tốt hơn có thể giúp Lương thị vượt khỏi kiếp nạn này. Nhưng con người Sở Úy Dạ này, hắn cam tâm tình nguyện giúp đỡ Lương Phi Phàm sao?

Bạch Lộ tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.

“Điềi tôi hy vọng, Sở tổng cũng không làm theo đâu đúng không?”

Bạch Lộ bỗng nghĩ ra một chuyện, lời lẽ có chút kỹ xảo hơn, “Thật ra bao nhiêu năm tôi ở EC cũng biết Lương thị có nền tảng rất tốt. Tuy mối hợp tác với Diệp thị lần này trở nên tệ vậy, ít nhiều cũng có tổn thất, nhưng tôi tin Sở tổng anh nhất định cũng đã nghiên cứu tình hình hiện tại của Lương thị. Nếu thật sự hợp tác với Lương Phi Phàm, với anh, đây không hẳn là một chuyện không tốt. Hơn nữa, không phải trước đây anh cũng bị Diệp Tử Kiệt làm cho khốn đốn sao? So với Diệp thi, tôi tin Lương thị chắc chắc sẽ hợp nhãn anh hơn chứ?”

Sở Úy Dạ biết người phụ nữ này đặc biệt thông minh. Nhưng anh không ngờ, lúc nói chuyện với hắn, cô lại cẩn trọng suy nghĩ thấu đáo như thế.

Hắn nhếch mép cười bí hiểm, “Bây giờ có phải tôi nên nghĩ là em đang lo nghĩ cho tôi không đây?”

Bạch Lộ thoáng sững sốt nhưng vẫn xem như không có chuyện gì: “Cứ cho là vậy đi. Trên thương trường thì làm gì có chuyện mãi là kẻ địch hay là bạn hữu? Anh và Phi Phàm không hợp nhau, bất quá cũng chỉ là vì tuổi trẻ nóng nảy mà thôi, còn Diệp Tử Kiệt thì không giống như vậy. Sở tổng không thể không biết, Diệp Tử Kiệt là một tay làm ăn bẩn thỉu, làm việc luôn dồn người ta đến đường cùng. Để một doanh nghiệp như vậy tồn tại không phải là một sự sỉ nhục trong giới sao? Tuy nói không gian không phải thương nhân nhưng nếu gian quá thì thật chất cũng không thể thành thương nhân được.”

Sở Úy Dạ nhướn mày, giơ tay vỗ bôm bốp, “Không tệ. Nói hay lắm! Mỗi câu đều nói trúng tâm ý tôi. Thật không hổ là người phụ nữ Sở Úy Dạ này xem trọng.”

Bỗng chốc, hắn giơ ngón tay dài vuốt ve lên mái tóc trên vai cô. Theo bản năng, Bạch Lộ lùi về sau một bước. Sợi tóc đen nhánh lướt giữa kẽ tay hắn. Ngón tay hắn khẽ động đậy định giữ lại nhưng sợi tóc đã không còn.

“Sở tổng, nói cứ nói, xin đừng động tay động chân. Tôi đã là người phụ nữ có chồng.”

Sở Úy Dạ thu tay lại, “Phụ nữ có chồng? Sở Úy Dạ tôi nếu đã thích cái gì rồi thì sẽ không để tâm đến chuyện cái đó có gắn nhãn mác của ai đâu.”

“Tôi là người, không phải đồ vật!”

“Đương nhiên, em là người phụ nữ tôi thích.”

Sở Úy Dạ nhướn cao mày, kiên định từng câu từng chữ sắc bén nói, “Em đương nhiên không phải là đồ vật. Nhưng cho dù em có phải là người phụ nữ của Lương Phi Phàm hay không cũng được. Chỉ cần tôi muốn thì sẽ không từ bỏ. Đạo lý này giống nhau cả mà.”

Hắn nói:“Bạch Lộ, tôi sẽ đợi em. Không phải em muốn tôi giúp Lương Phi Phàm sao? Được, nhưng tôi là người làm ăn, những chuyện không có lợi ích, tôi sẽ không làm. Em biết thứ tôi cần là gì rồi đúng không? Nếu đã suy nghĩ thông suốt thì em có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Dừng lại một chút, hắn lại tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở cô, “Cho em một nhắc nhở miễn phí. Thời gian Lương Phi Phàm đưa Lương thị lên là 5 ngày, tính đi tính lại, hình như đã qua 2 ngày rưỡi, vẫn còn một nửa thời gian, em hỏi hắn xem hắn có thể xoay chuyển tình thế được không vậy?”

Bạch Lộ cứng đờ cả người. Sở Úy Dạ đã chủ động ấn nút mở cửa rồi rồi đi. Lúc bước ra khỏi cửa, hình như nghĩ ra điều gì, hắn xoay người lại nói, “... Cuối cùng cũng chúc mừng em, người con gái của tôi, em rất cừ!” Đây là lời thật lòng......

Khi đến tầng trao giải thưởng, Bạch Lộ vô tình đụng phải Buck.

Vẫn với bộ dạng chán nản, ngồi trên hàng ghế khách quý, người đàn ông đẹp trai kia dù gương mặt chán chường nhưng vẫn đầy vẻ quý phái hơn người.

Bạch Lộ nghĩ đến Lương Phi Phàm nên chạy đến chào hỏi, “...Buck.”

“Ơ? Sao đến sớm thế?”

Buck nghiêng đầu liếc từ chân lên thoáng biết Bạch Lộ. Anh ta vẫn chăm chú vào trò chơi vừa tải trên điện thoại trên tay, nói năng lủng củng, “Tìm được vị trí của mình chưa? Đến một mình à?”

“...À thì, Buck, Phi Phàm đêm qua không phải anh ấy đi tìm anh sao?”

“Ờ, đến quỹ đạo chư sinh.”

“Vậy anh ấy... về khi nào?”

“Tối qua đến một lát rồi đi ngay.” Buck dừng tay lại một lát như chợt nhớ ra điều gì, anh ta ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn Bạch Lộ, hỏi lại, “Anh ấy chưa về à?”

Đôi mi Bạch Lộ chau lại, lúc này không thể không lo lắng nữa, Lương Phi Phàm thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Anh ấy không thể như thế này, cả một tin tức cũng không báo cho mình, điện thoại cũng tắt. Nếu thật sự không có điện thì anh ấy cũng phải điện thoại báo trước cho mình một tiếng. Cho dù là hội họp thì cũng phải bảo Quan Triều liên lạc với mình...

Đúng, Quan Triều?!

Sao cô lại quên Quan Triều đi!

“Tôi đi gọi điện thoại.” Cô xoay người móc điện thoại tìm số của Quan Triều để gọi. Cũng may điện thoại Quan Triều có tín hiệu. Reo được ba tiếng thì tiếng người đầu bên kia vang lên, Bạch Lộ cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn chút, “Trợ lý Quan, tôi là Bạch Lộ.”

“Bà Lương.”

Ngoài người thân, Quan Triều là người duy nhất biết chuyện cô và Lương Phi Phàm đã cưới nhau. Tuy trước đây mối quan hệ của hai người là đồng nghiệp nhưng bây giờ cấp bậc đã thay đổi, Quan Triều lại là người biết trước biết sau, làm chuyện gì cũng rất có quy tắc, cho nên anh phải cung kính gọi cô một tiếng bà Lương, “Có chuyện gì sao?”

Bạch Lộ lúc này không quan tâm đến cách xưng hô, sốt ruột hỏi, “Phi Phàm có ở công ty không?”

“Không có, đêm qua Lương tổng gọi điện thoại bảo tôi chủ trì cuộc họp hôm nay. Nghe giọng anh ấy có vẻ mệt mỏi, tôi tưởng sức khỏe anh ấy không tốt nên hôm nay không đến công ty.”

Bạch Lộ vừa thở phào nhẹ nhõm thì lúc này lại cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ cổ họng, cô lo lắng hỏi, “Anh ấy không đến công ty sao?”

...

“... Tôi biết rồi. Nếu có tin tức của anh ấy, phiền anh lập tức điện thoại cho tôi.”

Cúp điện thoại Quan Triều, cô vội vội vàng vàng điện thoại cho Lương Phi Phàm nhưng máy anh vẫn tắt. Cô căng thẳng đến nỗi khi mọi người đã đến đông đủ chuẩn bị trao giả mà cô vẫn ôm khư khư điện thoại bên người.

Giải cô nhận là giải nhất, đương nhiên sẽ xuất hiện sau cùng. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.