Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 161: Chương 161




Lương Phi Phàm nhíu mày, ánh mắt quắc lên: “Ông nói cái gì? Phẫu thuật? Tại sao phải phẫu thuật?”

Anh hùng hổ tiến lên một bước, lễ nghi được dạy dỗ từ nhỏ giờ phút này không còn sót lại chút gì, anh tóm lấy cổ áo của viện trưởng, gằn từng chữ chất vấn: “Lại còn muốn cách ly?”

“Phi Phàm…”

Nếu như không phải cùng Lương gia có giao tình thì hiện tại ông cũng không có dũng khí nói thêm nữa, nhưng có một số việc cho dù khó đối mặt nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt, viện trưởng đưa tay vỗ vỗ cổ tay của Lương Phi Phàm, đưa kết quả xét nghiệm cho anh, cố hết sức giải thích: “Tôi biết anh không chấp nhận được, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy sợ là không giữ được… Kết quả xét nghiệm của Bạch tiểu thư, cô ấy sốt cao không rõ nguyên nhân là bởi vì nhiễm… SARS*.”

*SARS: Hội chứng hô hấp cấp tính nặng, bệnh này là đại dịch đến từ Hong Kong nhưng tâm điểm ở VN và lan ra 37 quốc gia vào năm 2003, trong 45 ngày đã có hơn 8000 người mắc và hơn 900 người từ vong.

Người Lương Phi Phàm bỗng nhiên cứng đờ, bên trong anh khiếp sợ và đau đớn kèm theo cuồng phong giận dữ, anh cố gắng kìm chế lại nhưng thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả linh hồn anh cũng giống như bị xé rách.

“Không có khả năng… không có khả năng!” Lương Phi Phàm khẽ gầm lên đẩy viện trưởng ra, giọng tức giận: “Ông ở đây nói đùa gì thế? SARS? Căn bệnh quỷ quái này sao lại ở trên người Bạch Lộ? Chết tiệt, bệnh viện các người có bệnh nhân SARS sao không cách ly để cô ấy bị lây ở đây? Mặc kệ các người dùng phương pháp gì phải chữa khỏi cho cô ấy. Tôi cho ông biết, đứa bé cũng không được bỏ, đó là con của tôi, ông nghe rõ không?”

Viện trưởng thật sự rất sợ, người đàn ông trước mắt này lửa giận ngút trời dường như đã mất đi lý trí, nhưng ông vẫn phải kiên trì giải thích, trấn an: “Phi Phàm, tôi biết cho dù là bất cứ ai cũng khó có thể chấp nhận điều này. Nhưng bây giờ không có cách nào, hiện tại tin này vẫn bị phong tỏa, nếu như bị cánh nhà báo biết nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn. Anh nên biết SARS không phải là bệnh đơn giản, tuy rằng bệnh này có thể chữa được theo phương pháp mới có nhưng đứa bé trong bụng Bạch tiểu thư còn quá nhỏ, nếu muốn chữa cho Bạch tiểu thư mà vẫn cùng đứa nhỏ thì sẽ khó khăn gấp mấy lần. Tôi cũng lo lắng cho Bạch tiểu thư.”

Dừng một chút, ông thở ra một hơi: “Phi phàm, chú Ngô không phải không muốn giúp cháu, nhưng những gì chú có thể làm… Thời gian không còn nhiều, cô ấy vẫn sốt cao như vậy mà không được chữa trị thì với cô ấy càng ngày càng hại.”

Viện trưởng rời đi, Lương Phi Phàm một mình đứng tại chỗ, phía sau lưng anh là giường bệnh, trên đó là cô gái anh đã dùng tất cả sức lực để bảo vệ, bây giờ lại bị ốm đau hành hạ mà anh lại… bất lực.

Bất lực, hai chữ này đã từng bị anh khinh bỉ, một người đàn ông thành công sao có thể chịu bất lực?

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, đối với cô anh cũng đã nhiều lần bất lực.

Mẹ của cô vì mẹ của anh mà đang phải nằm tại ICU, hiện tại cô lại bị nhiễm SARS, Lương Phi Phàm chưa bao giờ hoảng loạn và bất lực như vậy, cho dù Lương Thị hiện tại đang ở tình cảnh có thể phá sản anh cũng cảm thấy mình có thể giải quyết, vậy mà người con gái của anh lại phải chịu thống khổ như thế. Đứa con của bọn họ, đứa bé mới ba tháng…

Ba tháng thôi...

Lương Phi Phàm vẫn luôn nghĩ tâm tình mình luôn mạnh mẽ hiện tại cũng quá mức yếu đuối, cảm giác giống như trời sập xuống.

Anh chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ngồi ở bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại nóng hổi của cô. Ánh sáng phòng bệnh nhợt nhạt chiếu lên người cô gái trên giường, sắc mặt cô ngày càng ửng đỏ, nhưng đây không phải là màu sắc khỏe mạnh, đây là một căn bệnh. Hiện tại cô đang nhắm mắt chịu đựng sự thống khổ.

Ngực anh co thắt giống như bên trong có một con dã thú bị thương đang gầm thét giãy giụa, nhưng toàn thế giới người có thể nghe được chỉ có anh… Còn có mùi máu tanh cũng chỉ có anh thấy được.

Tại sao phải như vậy?

Tại sao lại biến thành như vậy?

Anh mím chặt môi lại, hỏi liên tiếp những câu vì sao nhưng vẫn không có đáp án.

Cuối cùng anh gọi điện cho Quan Triều, vừa dịp thấy trên điện thoại thời gian chỉ đúng 0 giờ.

Quan Triều về nhà tắm rửa một chút, cũng không có tâm tư ngủ, anh đã chủ động quay lại bệnh viện, lúc Lương Phi Phạm gọi điện thì anh đã gần tới, Quan Triều đi với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện liền thấy một Lương Phi Phàm anh chưa từng thấy.

Thất hồn lạc phách, thần thái luôn tràn đầy tự tin bây giờ lại đang tuyệt vọng.

Tim Quan Triều đập thình thịch: “Lương tổng, có phải phu nhân đã xảy ra chuyện gi?”

Lương Phi Phàm vẫn ngồi ở bên giường, con ngươi trong mắt đỏ au không hề chớp nhìn cô gái đang hôn mê bất tỉnh, một lát sau giọng trầm truyền đến: “Trước khi cô ấy gặp chuyện không may có phải đã đi ra ngoài?”

Dựa theo lời của viện trưởng, bệnh viện này không có bệnh nhân SARS, nếu có bệnh nhân cũng sẽ bị cách ly tuyệt đối, vì sao Bạch Lộ lại đột nhiên nhiễm bệnh này?

Cho dù giống như một con thú đang bị thương thì Lương Phi Phàm cũng có năng lực phân tích rất tốt.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, anh thật sự có lúc luống cuống tay chân, hay là nhân dịp đó có người đã lợi dụng sơ hở.

Quan Triều không biết Bạch Lộ được chẩn đoán bị nhiễm SARS nhưng anh nhìn biểu tình của Lương Phi Phàm như vậy trong lòng cũng đã biết hẳn chuyện không đơn giản. Anh cố gắng suy nghĩ một chút, một tia đầu mối cũng không thấy, cuối cùng chỉ nhớ tới cái gì liền vội vàng nói:

“Tôi nhớ rồi, Lương phu nhân thật sự đã ra khỏi phòng bệnh nhưng cô ấy không ra khỏi bệnh viện, cô ấy đi nhờ y tá lấy cho một bộ quần áo bệnh nhân để tắm rửa. Vốn tôi có nói để tôi đi lấy nhưng Lương phu nhân không cho, tôi lo lắng cũng không tiện ép phu nhân liền đi theo bảo vệ.”

Lương Phi Phàm nắm tay Bạch Lộ liền căng thẳng, cảm nhận được độ nóng trong lòng bàn tay mình, cũng giống như tim anh đang đang thắt lại. Giọng của anh càng lạnh lùng nghiêm nghị: “Nói tiếp, sau có chuyện gì xảy ra?”

“Sau đó Bạch phu nhân va phải một y tá đang bê đống đồ, lúc đó phu nhân bị thương ở tay, lúc tôi đi đến thì y tá kia một mực xin lỗi phu nhân, phu nhân nói cũng không có gì, chỉ có chút máu mà thôi, nói tôi không cần phải lo lắng rồi cô ấy tự vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó tôi cùng cô ấy về lại phòng.”

Rất nhanh Lương Phi Phàm nắm lấy bàn tay của cô, quả nhiên ở trên ngón áp út tay trái thấy được một vết thương, bởi vì vết thương bị cắt ra máu, hơn nữa cũng không xử lý, hiện tại lại sốt cao, vết thương dường như bị nhiễm trùng đã sưng lên thành một cục lớn.

Lúc nãy anh không để ý, hiện tại nhìn thấy liền giật mình.

Ánh mắt Lương Phi Phàm lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, trong đó lóe lên ánh sáng dường như có thể cắt đôi người khác, gằn từng chữ hỏi: “Y tá kia đâu? Đem cô ta tới cho tôi.”

Quan Triều giơ tay nhìn đồng hồ, đã nửa đêm, có lẽ người ta đã sớm tan việc, nhưng anh cũng không dám làm nỡ, vội vàng đi ra ngoài tìm người.

Y tá tên là Lý Sở Ninh, năm nay cùng lắm mới 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn đi làm ở đây, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, có danh tiếng tốt ở viện. Đương nhiên mọi người cũng chỉ thấy bể ngoài, tuyệt đối không ngờ được kỳ thật cô ta cùng bác sĩ Trương có quan hệ không bình thường. Bác sĩ Trương cho dù có chỗ dựa vũng chắc là Diệp gia, ở trong bệnh viện cũng thật sự hiền hòa, một điểm cũng không gây thị phi, đối đãi bệnh nhân đặc biệt nhiệt tình, đã nhiều năm được bầu chọn là “Bác sĩ ba tốt’, rất nhiều người già tới bệnh viện kiểm tra thân thể đều thích được anh ta khám.

Lý Sở Ninh hôm nay trực ca tối, lúc này cô đã hết giờ làm nhưng Lương Phi Phàm muốn gặp cô thì cô không thể không đến.

Kỳ thật lúc trước bác sĩ Trương đã nói cô phải chuẩn bị tâm lý, hơn nửa đêm bị gọi lại bệnh viện dường như cũng có trong dự liệu nhưng khi gặp sắc mặt âm trầm kinh khủng của Lương Phi Phàm khiến tim cô không khống chế được đập điên cuồng.

Người đàn ông cao lớn này đứng trước mặt cô hoàn toàn che mất ánh đèn khiến cô thấy tăm tối, rõ ràng nhiệt độ trong phòng bệnh rất bình thường mà cô lại run lên như có một cơn gió lạnh truyền đến.

Nhưng cô biết bây giờ mình không thể rối loạn, âm thầm hít sâu một hơi rồi cô mở miệng, nói: “Lương… Lương tổng, anh tìm tôi?”

Mặt Lương Phi Phàm tối hơn, nửa câu vô ích đều không nói, anh tiến lên nhìn vào đôi mắt đang hoảng sở của Lý Sở Ninh, tay anh đưa ra giữ lại gáy của cô kéo cả người cô về phía trước, chỉ vào Bạch Lộ đang nằm trên giường: “Thấy rõ không? Có nhận ra cô ấy không?”

Bác sĩ Trương đã nói, người đàn ông này không dễ chọc.

Lý Sở Ninh ở bệnh viện thành phố A cũng được một thời gian, không có khả năng không biết Lương Phi Phàm là một nhân vật thế nào, nhưng nghe đồn chỉ là cảm giác hư ảo, cô vẫn luôn không để Lương Phi Phàm ở trong lòng cũng bởi vì bác sĩ Trương đã nói có một chỗ dựa vững chắc hơn là… Diệp gia!

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy sự âm trầm của người đàn ông này khiến cô khiếp sợ.

Lương Phi Phàm đối với cô cũng không có cái gọi là thương hoa tiếc ngọc, trước nay anh đối với phụ nữ đều có sự tôn trọng cơ bản, nhưng bây giờ… sẽ không.

“Tôi đang đợi câu trả lời của cô.”

Lý Sở Ninh vẫn không lên tiếng, Lương Phi Phàm rốt cục không nhịn được, lực cánh tay tăng thêm vài phần khiến Lý Sở Ninh kêu ‘Á’ một tiếng, người không còn đứng vững, cô quơ tay vịn vào tường vội vã cầu xin: “Lương tổng, Lương tổng nhẹ tay… Tôi… Tôi nói…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.