Mắt cô phiếm hồng nhìn về phía Tần Trân Hy, những vấn đề kia vẫn còn dây dưa, cô trước khi rời đi còn muốn biết thật rõ ràng. Chuyện hai mươi mấy năm trước, nguyên nhân cái chết của ba con đã biết con biết kỳ thật những năm gần đây mẹ vẫn luôn biết phải không?
Quả nhiên Tần Trân Hy sửng sốt một chút, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc càng thêm khẳng định suy đoán của Bạch Lộ là đúng.
Ngược lại, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, chí ít chuyện kia đối với mẹ cô mà nói không tính là đả kích lớn. Cô nói tiếp: Trước kia con vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, vì cái gì mà sau khi ba qua đời mẹ cứ đơn giản an táng cho ba như vậy, những năm gần đây dường như không có bạn bè thân thích tới lễ bái ba. Nhưng mấy ngày nay con rốt cuộc cũng hiểu được... Mẹ, bởi vì nguyên nhân cái chết của ba không đơn giản, phải không?
Là ai nói cho con những chuyện này?
Mắt Tần Trân Hy hơi nhấp nháy, từ trước đến nay tính tình bà vốn trầm tĩnh, hiện giờ bà vẫn duy trì được chút tỉnh táo, cũng một phần vì thân thể suy nhược nên giọng nghe giống như che giấu cảm xúc: Phi Phàm nói cho con? Nó đang điều tra nguyên nhân cái chết của cha con? Hay là Lý Đường Lâm?
Không phải, là Phi Phàm nói cho con biết.
Bạch Lộ cũng không định giấu giếm, nói rõ ràng: Mẹ, chuyện tình của Lý Đường Lâm và ba con cũng biết, kỳ thật chuyện mẹ vẫn luôn muốn giấu hiện tại con cũng biết. Thế nhưng có một chuyện con vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nhiều năm qua đi như vậy mẹ không kêu than một tiếng? Ba chết không phải rất oan sao? Còn có... Lúc trước con giới thiệu Phi Phàm với mẹ, vì sao mẹ lại không có chút ngoài ý muốn nào? Vì sao mẹ không ngăn cản con? Mẹ không biết cái chết của ba năm đó đều bởi vì công trình mà Diệp Thị cùng Lương Thị hợp tác hay sao?
Con... con nói cái gì?
Tần Trân Hy bỗng nhiên nắm lấy tay Bạch Lộ, gương mặt của bà lộ ra vẻ ngạc nhiên: Năm đó... là Diệp Thị? Lương Thị?
Bạch Lộ sững sờ: Mẹ... mẹ không biết?
Tần Trân Hy lặng người một chút mới hoảng hốt thở ra, lắc đầu cố hết sức nói: Con đã biết rồi, mẹ cũng không muốn giấu giếm con nữa. Bạch Lộ, con lớn rồi, con đã trưởng thành. Trước kia mẹ không nói chuyện của ba cho con không phải vì điều gì khác mà không muốn ảnh hưởng tới tiền đồ của con.
Ba của con năm đó... đúng thật là chết oan, ông ấy... xem như là tự sát. Con người ông ấy quá sĩ diện, quá ngay thẳng, cũng quá kiêu ngạo, chuyện gì cũng không muốn nhượng một bước. Năm đó có người vu cho ông ấy nhận hối lộ khiến công trình xảy ra chuyện, cha con nuốt không trôi nỗi oan này. Về sau... ông ấy biết hóa ra Lương Kiến Nam là chồng của mối tình đầu của ông ấy, mặc dù trước nay ông ấy không nói nhưng mẹ biết trong lòng ông ấy vẫn luôn rất để ý. Bị người đàn ông như vậy nói xấu mình ông ấy cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cuối cùng chọn cách cực đoan nhất.
Về sau mẹ biết cũng rất sợ hãi, khổ sở, đau lòng, thậm chí còn không biết sau này phải như thế nào. Mẹ biết mối quan hệ trước kia của ba con với Lý Đường Lâm, ông ấy có nói, nhưng mẹ vẫn luôn cho rằng những năm tháng mẹ cưới ba còn đều rất thoải mái, chuyện đã qua dù sao cũng là đã qua. Chỉ là từ trong sâu thẳm ông ấy vẫn còn tình cảm đó, cuối cùng lại chết đi như vậy.
Dường như hiện tại Bạch Lộ đã có thể lý giải, vì sao Lý Đường lâm cùng mẹ mình lúc gặp mặt lại đều nắm lấy một cái La Vân không chịu buông.
Đại khái đối với Tần Trân Hy mà nói, năm đó La Vân lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để chứng minh sự trong sạch của mình có ít nhiều mấy phần cảm xúc bên trong.
Khi cha qua đời thì Bạch Lộ còn rất nhỏ cho nên cô không hiểu rõ lắm cha cô rốt cuộc là người như thế nào.
Mọi người đề nói cha cô rất mạnh mẹ, quật cường, quá sĩ diện, cũng mười phần kiêu ngạo, có cốt khí.
Dạng người như vậy vốn không chịu được một chút oan uổng.
Mẹ, vậy vì cái gì trước nay mẹ không nói? Mẹ biết rất rõ ràng ba bị oan uổng, vì cái gì những năm qua ngay cả con mẹ cũng không nói?
Bời vì năm đó có người tìm tới mẹ.
Tần Trân Hy nhẹ nhàng đưa tay sờ lên băng quấn trên đầu mình, lông mày hơi nhăn lại, chậm rãi nói: Mẹ cũng không biết, ba của con năm đó là làm việc trong công trình của Lương Thị và Diệp Thị hợp tác. Sau khi ba con qua đời lập tức đã có người tìm tới mẹ, mẹ chỉ biết những người đó là không thể đắc tội. Bọn họ cho mẹ một khoản tiền, tới lúc này số tiền đó mẹ vẫn không động vào, vẫn gửi ở ngân hàng, nhưng cũng không muốn gây chuyện. Không phải vì mẹ sợ hãi, chỉ bời vì năm đó người kia nói nếu như mẹ làm rùm beng lên thì về sau người chịu thua thiệt chỉ là con.
Bạch Lộ, từ lúc con còn rất nhỏ đã thích thiết kế, khi đó mẹ liền biết trên người con vẫn giữ lại dòng máu của ba, mẹ chưa từng nói với con, ba của con rất có tài về kiến trúc. Chỉ là đáng tiếc, năm đó bởi vì mối tình với Lý Đường Lâm mà ông ấy vẫn luôn bị cha của Lý Đường lâm chèn ép cho nên sầu não uất ức, về sau thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, ông ấy cũng không dùng tên thật để thiết kế.
Mẹ thấy ba con khổ cực như vậy nên không muốn con cũng gặp cảnh đó. Tiền không phải vạn năng nhưng người không có tiền bị những người có tiền chèn ép không thể làm được gì. Mẹ nghĩ, đó là lựa chọn của ba con, ông ấy cũng sẽ chọn con gái của chúng ta cả đời bình an, tiền đồ không bị ảnh hưởng.
Trước đó cô mơ hồ đoán được có thể có liên quan tới mình, nhưng Bạch Lộ vẫn không ngờ lại vì mình như vậy, vẫn là để đảm bảo cho cuộc đời cô bình yên vô lo. Hóa ra có người năm đó đi tìm bà, như vậy không phải người kia, không phải là Lương Kiếm Nam thì nhất định là... Diệp Tử Kiệt?
Bạch Lộ cũng không rõ giữa Diệp Tử Kiệt cùng Lương Kiếm Nam có bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, nhưng năm cô ở EC vẫn luôn biết Lương Thị cùng Diệp Thị có rất nhiều công trình hợp tác, lại không nghĩ ở đó có một mạng người, là cha của cô!
Vì những điều này mà trước giờ mẹ vẫn luôn không nói.
Bạch Lộ lắc đầu, cũng không tán đồng, khẽ thở dài một cái. Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, nhưng như vậy... thật không công bằng với ba.
Tần Trân Hy khẽ thở dài: Người chết đã chết rồi, điều mẹ có thể nghĩ tới đương nhiên là muốn con gái mình tốt nhất. Hiện tại cuộc sống của con trôi qua cũng không tệ, mẹ vẫn luôn không hối hận về quyết định năm đó của mình. Che giấu nhiều năm như vậy chí ít con cũng dễ dàng sống nhiều năm như vậy. Mẹ không muốn tới thành phố A cũng là có nguyên nhân, mẹ biết năm đó những người kia nhất cử nhất động của mẹ nhất định đã hỏi thăm rất rõ ràng, cho nên mẹ để con một mình tới thành phố A sinh sống nhiều năm như vậy, cũng là hi vọng con không bị bất cứ ai để mắt tới. Chuyện của ba con không đơn giản, mẹ chỉ là không nghĩ đến... chuyện này vậy mà có liên quan tới Lương Thị.
Tần Trân Hy nói với cô lời cuối cùng: Bạch Lộ, ba của con năm đó muốn đi nhất chính là SGA, học viện kiến trúc này đã có lịch sử hàng trăm năm, cũng không phải ai cũng vào được. Con có cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm chắc. Kỳ thật ngay từ đầu mẹ không biết quan hệ của cha con cùng Lương gia, chỉ đến khi Lý Đường Lâm tìm tới mẹ mẹ mới biết rõ. Thế nhưng mẹ cảm thấy chỉ cần con gái mẹ thích thì mẹ tuyệt đối không phải vì chuyện của thế hệ trước mà ngăn cản con đi tim fhanhj phúc. Cho nệ, Trần Trân Hy nói với cô, đừng suy nghĩ nhiều, không nên trách Lương Phi Phàm, đi theo cảm giác của con, đó mới là quan trọng nhất.
Lúc Bạch Lộ rời khỏi phòng bệnh, y tá tiến đến thay thuốc cho Tần Trân Hy. Bạch Lộ nghĩ đến, mình đi lần này ít nhất là một năm rưỡu, cô lưu luyến không rời nhưng Tần Trân Hy vẫn luôn xua tay, để cô không cần lo lắng bệnh tình của bà, bà nhất định sẽ tốt. Cuối cùng cũng nói, bà sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lý Đường lâm.
Bạch Lộ biết, mẹ của mình nén giận chính là vì cô, bà cũng không hi vọng mối quan hệ của cô và Lương Phi Phàm lại có thêm một vết nứt.
Cô rất cảm ơn mẹ, những năm qua mặc dù hai mẹ con vẫn ở xa nhau nhưng tình thương của mẹ cho cô dù ít ỏi nhưng vẫn là khắc sâu nồng đậm.
Vừa ra khỏi phòng bệnh liền thấy một người đàn ông từ xa xa đang đi tới, Bạch Lộ thu hồi lại suy nghĩ đang mông lung của mình: Buck, sao anh lại tới đây?
Đưa em đi nước Anh. Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: Hai giờ nữa máy bay sẽ cất cánh, hiện tại chúng ta phải ra sân bay.
20 phút sau, tại sân bay.
Bạch Lộ không mang theo gì bị Buck đưa tới sân bay. Hộ chiếu cùng thủ tục đã xong, một thân một mình. Buck nói ở bên kia đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, ngay cả quần áo cũng không cần mang làm gì.
Bạch Lộ nghĩ, cô cũng không có nhiều quần áo, cô cũng không cần cầu kỳ.
Đi theo Buck tới sân bay, cô ngồi bên trong phòng chờ, Buck tự mình đi làm giúp cô thủ tục, hỏi cô: Có đói bụng không? Đồ trên máy bay sợ em ăn không quen, nếu như bây giờ đói bụng anh dẫn em đi ăn một chút.
Dạ dày cô cứng ngắc giống như chất đầy đá tảng, cô cảm thấy ăn gì cũng không vào, lắc đầu: Không đói.
Buck gật đầu, đem vé máy bay đưa cho cô, ngồi ở một bên lấy PSP chuyên chú chơi.
Bạch Lộ nhìn thoáng qua, đối với trò chơi cô không rành nhưng thấy Buck chơi rất chăm chú, cô có chút im lặng, nghĩ tới lần trước đi lĩnh thưởng, một mình anh ngồi chỗ dành cho khách quý cũng cầm PSP chơi hăng say, khí chất người đàn ông này thanh lãnh xa lánh nhưng thật sự lại có chút tùy tiện, không phải dễ dàng để người khác tiếp cận nhưng khi quen rồi lại có cảm giác cũng không phải quá khó.
Nói tóm lại, chính là để cho người ta đoán không ra được con người mình.
Vật tụ họp theo loài, Lương Phi Phàm không phải cũng là người như vậy sao?
Lương Phi Phàm, ba chữ trôi qua trong đầu cô khiến Bạch Lộ vô thức bóp chặt vé máy bay trong tay. Cô muốn đi, thật sự phải đi, đi nước Anh, đi học ở SGA một năm rưỡu. Mặc dù trước đó cô luôn mồm nói với anh... để em đi, để em được thở một chút, nhưng thật ra cứ đi như vậy cô lại có chút không buông được.
Mà anh không đến tiễn mình... Bạch Lộ biết, không phải anh không muốn đến, chỉ là anh nghĩ cho cô...