Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 194: Chương 194




Sự tức giận của Bạch Lộ không hề xẹp xuống, lời này của anh là có ý gì?

Cái gì gọi là... chuyện em làm cũng không khiến anh yên tâm?

Anh dùng chuyện của anh với Diệp Lan để nhắc cô chuyện với Demon? Nhưng cô với Demon thì thế nào? Bọn họ cũng chỉ là bạn học mà thôi, cái gì gọi là theo đuổi, đàn ông và phụ nữ thì thể nào cũng có loại chuyện đó, không thể là tình bạn đơn thuần, hoặc có thể nói, ở trong lòng cô Demon ngay cả là bạn cũng không phải, chẳng qua là khi học tại SGA ở nước Anh đó chỉ là một người bạn mà thôi, sau này sẽ còn liên lạc sao? Cũng không nhất định.

Nhưng trong mắt của anh sao lại thành ra loại quan hệ đó?

Đối với Bạch Lộ mà nói, Lương Phi Phàm có ý nghĩ này chính là không tín nhiệm cô, cô không thoải mái, trong lòng vô cùng không thoải mái.

“Hóa ra em ở trong lòng anh là người như vậy?”

“...”

Lương Phi Phàm ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, phát hiện hốc mắt cô hồng hồng, trên mặt đều là vẻ tủi thân ẩn nhẫn, lòng anh có chút không thoải mái cũng bị dáng vẻ của cô thổi tan, còn dư lại cũng chỉ có đau lòng cùng không đành lòng.

Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, Bạch Lộ kháng cự, giáy giụa, trong miệng còn la hét: “Buông em ra, đừng đụng vào em.”

Vừa nói, nước mắt liền rơi xuống.

Lương Phi Phàm dau lòng, nắm tay cô áp vào ngực mình, vừa muốn nói điều gì thì điện thoại trong túi lại vang lên không đúng lúc. Hai người sửng sốt một chút, Lương Phi Phàm thuận thế liền buông lỏng tay cô, dù sao xe khóa cửa, cô cũng không thoát, lấy điện thoại ra nhìn liền thấy hai chữ “Diệp Lan“.

Ánh mắt Bạch Lộ đảo qua, đúng lúc thấy.

Lần này sắc mặt cô càng kém, khóe miệng cô nhếch lên một cái, cười nhạt: “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho trăm họ đốt đèn!”

Lương Phi Phàm: “...”

Anh cau mày, bấm từ chối cuộc gọi, khẽ thở dài một hơi, giải thích: “Anh đã nói với em, đừng tin những gì em nhìn thấy. Bạch Lộ, anh và Diệp Lan sẽ không có chuyện gì, em nhớ lời anh, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em...”

Anh đưa tay đặt lên vai cô, Bạch Lộ tức giận hất tay anh ra, giọng hơi đanh lại: “Anh bảo em tin anh sao anh lại không tin em? Anh cảm thấy em sẽ làm gì có lỗi với anh sao? Anh cho người mỗi ngày đi sau lưng em lén lút chụp hình em. Em có thể cho là anh quan tâm em, để Buck tới nước Anh cùng em thì em có thể thông cảm, anh chỉ không muốn để em quá mức cô đơn. Ban đầu em rời khỏi thành phố A một thân một mình, không mang gì cả, anh giúp em đem mọi thứ qua, em cũng nói cho mình đó là bởi vì anh suy nghĩ hết mọi chuyện, là anh quan tâm em. Những thứ này với em mà nói cũng không phải là trọng yếu nhất, anh sắp xếp xong xuôi thì em cứ như vậy theo hoạch định của anh...”

“Nhưng bây giờ anh không thấy mình quá đáng sao? Chuyện anh không làm được, thế nào anh cũng phải để em làm, anh cảm thấy như vậy là công bằng sao? Anh bảo em đặt vào hoàn cảnh người khác lo lắng cho anh, vậy anh có đặt mình vào hoàn cảnh người khác để cân nhắc cho em không?”

...

“Vốn em không muốn nói thêm, em không muốn cùng anh gây gổ, em cảm thấy mệt mỏi, anh để cho em xuống xe, được không?”

Lông mi Lương Phi Phàm vẫn nhíu chặt lại, cho tới bây giờ anh cũng không biết hành động của mình lại khiến cô khốn khổ như vậy. Anh không biết hóa ra anh sắp xếp xong xuôi hết cho cô, đối với cô mà nói, thật ra thì lại coi là một loại “điều khiển“.

Cô không có nhiều thoải mái?

Lương Phi Phàm cau màu, nhìn dáng vẻ căng thẳng của Bạch Lộ, mặt cô đầy vẻ ẩn nhẫn cũng rất quật cường.

Môi anh mím thật chặt, không lên tiếng, trong xe nhất thời rất an tĩnh, chỉ còn tiếng thở thay nhau vang lên.

Điện thoại di động lại vang lên, Lương Phi Phàm lần này không lấy ra nhìn nhưng trong lòng Bạch Lộ ngược lại là có nhận định, nhất định là Diệp Lan gọi tới.

Cô cảm thấy mình giống như kẻ ngốc, anh đơn giản nói một câu, em phải tin anh, cô nhất định phải tin anh? Nhưng giờ cô ở nước Anh 5 tháng, anh vậy mà phái người 24 giờ theo dõi cô, lý do là... cô khiến anh không tín nhiệm.

Càng nghĩ càng tủi thân, sự yên tĩnh trong xe ngoài tiếng thở của hai người còn có từng đợt chuông điện thoại gây phiền phức. Bạch Lộ có cảm giác da đầu tê dại, hai tay nắm lại thành quả đấm, cơ hồ muốn nhảy tới cầm điện thoại của anh ném ra ngoài. Nháy mắt, Lương Phi Phàm chợt đưa tay ấn vào nút mở cửa, đẩy cửa xe ra, xuống xe trước, trầm giọng nói: “Anh để tài xế đưa em quay về.”

“...”

Bạch Lộ nhìn Lương Phi Phàm quả quyết đẩy cửa xe ra, xuống xe, tài xế mau chóng ngồi vào xe, rất nhanh xe liền chạy, đánh một vòng quay lại đường cũ.

Lòng cô nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

Anh đây là ý gì?

Anh chỉ như vậy cho tài xế đưa cô quay lại? Sau đó cái gì cũng không nói? Anh bây giờ không phải là vội vàng trở về muốn gặp Diệp Lan sao?

...

Coi như lần đầu tiên bọn họ có cãi nhau đi? Nhưng là, anh không cho cô một cái giải thích đúng đắn, chẳng qua là anh chỉ đứng trên lập trường của mình để làm tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng chỉ là để tài xế đưa mình về, anh thì sao?

Nhận cuộc gọi của Diệp Lan, sau đó nhanh chóng trở về thành phố A sao?

Bạch Lộ đưa tay quệt mạnh nước mắt trên hai má, trong lòng cô bây giờ chỉ có một ý niệm - Lương Phi Phàm, anh lợi hại, anh vĩnh viễn đừng tới gặp em nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.