Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 227: Chương 227: Chương 242




Bạch Lộ giữ lấy áo khoác, đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”

Người nhân viên vô tình làm đổ nước lúc này run rẩy nói: “Xin lỗi, thật có lỗi, Bạch tổng, vừa rồi tôi vô tình…”

Thật ra là Lương Phi Phàm đụng phải anh ta nhưng dĩ nhiên anh ta sẽ không kéo một nhân vật lớn như Lương Phi Phàm vào. Hơn nữa vừa rồi ánh mắt Lương Phi Phàm thật đáng sợ giống như hận không ăn được anh ta, anh ta chỉ cảm thấy Lương tổng hẳn không muốn người khác được chính mình mới là nguyên nhân gây ra chuyện này.

Người trợ lý có chút bi ai, dẫu sao mình chỉ là một nhân vật nhỏ, vẫn là nên đem chịu tất cả tội lỗi.

“Không sao.”

Bạch Lộ cảm thấy cũng không phải việc gì lớn, cười một tiếng trấn an người trợ lý: “Không cần nói xin lỗi, tôi biết anh không phải cố ý. Tôi đi rửa tay.”

Cô đứng dậy, vừa mới chuẩn bị đi thì Lương Phi Phàm ở sau lưng cô cũng đứng dậy theo: “Tôi cũng đi rửa tay.”

“...”

Ôn Chiêu Nhân lúc này mới đứng dậy, chỉ vào quần Lương Phi Phàm, nói đầy thành ý: “Lương tổng, tôi bảo người chuẩn bị quần mới cho anh nhé?”

“Không cần.”

“...”

Anh đi qua Bạch Lộ, đi nhanh ra khỏi phòng họp, lúc tới cửa mới nghĩ tới điều gì đó, nói: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, chuyện thiết kế Bạch tổng cứ đem hai bản thiết kế của hai người đưa tôi sau, tôi sẽ xem qua một chút rồi quyết định, ngày mai sẽ làm một bản vẽ phù hợp. Mọi người tan họp, đi về thôi.

Hạng mục này vốn là do Lương thị chịu trách nhiệm, Lương Phi Phàm tất nhiên có quyền nói chuyện. Chuyện bản thiết kế anh có quyền quyết định, anh nói không cần họp dĩ nhiên mọi người cầu không được, chỉ cho là Lương Phi Phàm bị đổ nước vào người cho nên mất hứng, vì thế không ai lên tiếng, chờ Lương Phi Phàm vừa rời đi mọi người liền thu dọn đồ đạc nối đuôi ra.

Ôn Chiêu Nhân vốn hôm nay muốn mời tiệc, có điều vừa rồi bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại liền vội vội vàng vàng rời đi.

“Bạch tổng…”

Những người khác đều đi hết rồi, người kiến trúc sư kia đứng ở cửa gọi Bạch Lộ: “Cái áo ngày mai cô mang cho tôi cũng được, có điều hai bản thiết kế kia vừa rồi tôi đã biết chỗ cần sửa, hay là đưa tôi để tối nay tôi sửa, sau đó tôi sẽ tự mang tới.”

“Không cần, đây là nhiệm vụ của LATi chúng tôi. Thật ra thiết kế của anh rất tốt, tôi cũng thấy được vào điều, ngày mai sẽ giao cho Lương Phi… Ngày mai trước khi giao cho Lương tổng tôi sẽ để anh xem một chút, anh cảm thấy thế nào?”

“Tất nhiên là được.”

Anh cười một tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói: “À, hay là… nếu như buổi tối cô phát hiện vấn đề gì thì gọi điện cho tôi? Bạch tổng, nếu không ngại thì chúng ta trao đổi số điện thoại được không?”

Bạch Lộ dĩ nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, là chuyện công việc, cùng với việc chắc chắn sau này hai người bọn họ sẽ phải liên lạc với nhau nhiều. Cô cười đọc số điện thoại của mình, người đàn ông đối diện vừa lưu số vừa tự giới thiệu: “Tôi gọi sang cho cô. Bạch tổng, tôi họ Hàn, tên là Chấn Đông. Sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội hợp tác, tôi rất thích phong cách thiết kế của Bạch tổng, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Bạch Lộ cười khéo léo: “Đừng khách khí như thế, gọi tôi Bạch Lộ là được rồi.”

Điện thoại cô reo, biết là Hàn Chấn Đông gọi tới, cô lưu dãy số xa lạ lại, tùy tiện nói thêm mấy câu, cuối cùng mới nói: “Cứ như vậy nhé, có chuyện gì sẽ liên lạc sau. Còn có, cảm ơn chiếc áo của anh.”

“Đừng khách khí.”

Ánh mắt anh nhìn Bạch Lộ vô cùng dịu dàng, đến khi cô đi khỏi phòng họp lúc này mới mỉm cười thu dọn đồ đạc của mình.

Bạch Lộ kéo kéo áo khoác trên vai, có hơi thở đàn ông lạ cô thật sự không thích, mắt cô nheo lại, nhìn hành lang dài không còn ai khác cô liền dứt khoát bỏ áo khoác xuống cầm trong tay. Cô vừa tới phòng rửa tay, chân trái mới bước vào thì đã có một thân hình màu đen ngăn ở trước mặt.

“A!”

Bạch Lộ sợ hết hồn kêu lên một tiếng, người từ từ lui lại về sau, áo khoác trên cổ tay cũng bị người khác rút lấy. Một giây tiếp theo cô chỉ thấy chiếc áo khoác kia bị người bên cạnh ném đi, soạt một tiếng rơi trên mặt đất.

Bạch Lộ ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông cao hơn mình một cái đầu rưỡi, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.