Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 229: Chương 229: Chương 244




Nụ hôn mới bắt đầu rất hung mãnh nhưng bây giờ lại triền miên, Lương Phi Phàm dùng hết kỹ năng muốn kích thích cô, tay anh đi vòng qua trượt xuống mông của cô nhẹ nhàng xoa nắn. Môi anh dán vào môi cô hô hấp nặng nề: “Ai cho phép em mặc đồ của người đàn ông khác? Bạch Lộ, anh thật sự muốn công tư rõ ràng với em nhưng lại luôn khiến anh tức giận…”

Dường như anh cô ý, lúc này lực hôn cô có chút mạnh, đầu lưỡi còn sắc bén liếm môi của cô, tay kéo dây khóa quần của cô. “Roẹt” một tiếng, váy cô thả lỏng rơi xuống trên sàn nhà, Lương Phi Phàm đưa tay ôm lấy cô sải bước hướng về phía chậu rửa mặt, để cô ngồi lên trên.

“Ư…”

Cảm giác lạnh như băng truyền từ mông khiến thân thể Bạch Lộ cứng đờ, đầu óc đang mê loạn trong nháy mắt tỉnh táo. Cô kịp phản ứng mới phát hiện ra váy mình đã bị người đàn ông này cởi xuống ném ngoài cửa, mà trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc quần lót màu da cũng đã bị người đàn ông này cởi một nửa, ngón tay anh đang trêu chọc nơi mẫn cảm.

Quần vừa cởi ra, Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy lạnh ở trước ngực, tay Lương Phi Phàm không hề chờ đợi bất chợt rút áo ngực của cô ra, áp lên ngực cô. Một tay mềm mại xoa bóp, một bên cúi đầu nhẹ nhàng gặm nhấm.

“A… Không muốn… Đừng như vậy…”

Bạch Lộ chịu không nổi, thân thể nhạy cảm rất nhanh run rẩy. Cô ngồi trên bệ rửa mặt, hai chân bị Lương Phi Phàm tách ra, thân thể anh đã lách vào chân cô, lúc này cô muốn khép đùi lại nhưng lại là vừa vặn kẹp lấy hông của anh.



Bạch Lộ không nghĩ chuyện sẽ biến thành như vậy. Thật ra thì cô vẫn luôn kháng cự, cũng đang giãy giụa, nhưng tất cả hành động của cô ở trong mắt Lương Phi Phàm dường như cũng thành hưởng ứng.

Khi một người đàn ông đã quyết, ở thời điểm muốn ngươi thì ngươi cuối cùng vẫn là đẩy không ra.

Huống chi sức của anh hơn gấp mấy lần so với cô, để một người phụ nữ thần phục dưới người mình, đối với Lương Phi Phàm mà nói, chỉ dễ như trở bàn tay.



Trong xe, Lương Phi Phàm đã sớm bảo với tài xế rằng anh sẽ tự lái xe, vừa cầm tay lái vừa rảnh rỗi quay sang nhìn người phụ nữ có sắc mặt hết sức khó coi đang ngồi ghế bên cạnh không nói tiếng nào.

Lương Phi Phàm không cảm thấy điều gì. Mặc dù mới vừa làm một lần nhưng thời gian quá ngắn, anh căn bản cũng không hưởng thụ, nhưng loại cảm giác nắng hạn gặp mưa rào này thật ra cũng khiến anh có cảm giác nhất định, cảm giác cô là người phụ nữ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.