Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 247: Chương 247: Chương 263




Người lái xe chạy tới trước mặt Bạch Lộ, vừa hướng tới Tần Trân Hi mười phần cung kính gật đầu chào: “Bạch tiểu thư, mời lên xe đi.”

“...”

Tần Trân Hi sửng sốt một chút, cau mày nhìn con gái: “Người này con quen?”

Bạch Lộ trong lòng đã đoán được, hẳn là người do Lương Phi Phàm sắp xếp, cô bây giờ cũng không muốn để cho mẹ biết Lương Phi Phàm đang ở thành phố C, hơn nữa tối hôm qua… Cô biết mẹ mình không phải người cổ hủ, cũng tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống riêng của cô nhưng cô cũng không muốn bà biết.

“Có thể là… công ty, phải, bởi vì con té xỉu ở công ty, có thể nói là làm việc quá sức mà sinh bệnh cho nên giám đốc mới chu đáo như vậy.”

Cô giải thích có chút gượng gạo, có điều cô cũng không định lên xe, nghiêng đầu nói với người tài xế kia: “Tôi không cần xe, anh đi về đi.”

“Bạch tiểu thư, hy vọng cô đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc. Lương tổng nói nhất định phải đưa cô và phu nhân về nhà mới được.”

“...”

Tần Trân Hi ho nhẹ một tiếng, nhìn Bạch Lộ: “Lương tổng?”

Bạch Lộ: “...”

“Mẹ…”

“Ài, được rồi, không muốn nói thì không nói. Con biết mẹ sẽ không quản những chuyện này của con mà. Có điều xe này có ngồi hay không?”

“Không ngồi.”

Bạch Lộ cảm thấy phiền chết, Lương Phi Phàm này âm hồn không chịu tiêu tan, rốt cuộc là muốn thế nào?

Tần Trân Hi chỉ gật đầu một cái, không có ý kiến: “Ừ, nghe thấy không? Con gái tôi nói không ngồi, cậu đi về đi.”

Tài xế: “...”

Bạch Lộ khẽ thở dài một hơi, kéo Tần Trân Hi chuẩn bị rời đi. Tài xế kia nhắm mắt đuổi theo, mặt đầy vẻ bị làm khó: “Bạch tiểu thư, thật ra thì chỉ là đưa hai người về nhà mà tôi, có điều Lương tổng nói nếu hai người không ngồi xe này thì ngài ấy cũng có thể gọi taxi tới.”

“...”

Bạch Lộ giận đến mức không còn khống chế được, cô nghiến răng nghiến lời, không chút nghĩ ngợi lạnh lùng nói: “Phải không? Lương tổng thật to, vậy anh trở về nói cho anh ta, nếu có bản lĩnh thì hãy mua lại toàn bộ taxi thành phố C này đi. Tôi hôm nay chính là không thích ngồi xe anh ta, sau này cũng sẽ không ngồi, vĩnh viễn không ngồi, anh ta có bản lĩnh khiến tôi lên xe của anh ta thì tùy anh ta nói.”

“...”

Tài xế kia mặt đầy lúng túng, Bạch Lộ khí thế kéo tay Tần Trân Hi liền đi.

Người kia quả thật không đuổi theo nữa, hai người đi xa một chút Tần Trân Hi rốt cuộc khẽ thở dài một hơi: “Kích động như vậy làm gì? Lương Phi Phàm tới lúc nào?”

Bạch Lộ cắn cắn môi, cũng không muốn giấu giếm mẹ, đàng hoàng nói: “Ngày hôm qua.”

“Ừ, cho nên tối hôm qua con không về nhà là ở cùng với nó?”

Mặt Bạch Lộ đột nhiên biến đổi, lên tiếng chối: “Không có, mẹ, con quả thật bận thiết kế, nếu không con có thể tới mức vào bệnh viện sao?”

“Con cũng trưởng thành rồi, làm chuyện gì mẹ còn có thể quản con sao? Bất kể như thế nào mẹ vẫn nói câu kia, mẹ vẫn luôn tin tưởng con gái mình. Con rất có nguyên tắc, sẽ không là bậy, cho nên mẹ sẽ không hỏi tới chuyện riêng của con, chỉ là có một chút con phải nhớ kĩ, nó bây giờ là người có vợ, phải chú ý tới điều này, biết không?”

Tần Trân Hi nói không biết từ lúc nào khiến Bạch Lộ đau lòng. Cô rũ thấp mi mắt, gật đầu một cái.

Lương Phi Phàm phủi tàn thuốc, nhẹ nhàng đưa điếu thuốc lên môi, nghe tài xế kia nói chuyện, cuối cùng mới nhíu mi, giọng trầm thấp: “Cô ấy nói với anh như vậy?... Chỉ cần khiến cô ấy lên xe tôi thì tùy tôi nói phải không?”

Thành phố A, Diệp gia.

Người giúp việc đứng ngoài cửa nơm nớp lo sợ mặc dù còn cách một cánh cửa, lúc này trong phòng đang loảng xoảng tiếng đồ đạc bị đập phá, còn có tiếng phụ nữ khàn khàn thống khổ.

“Để tao đi ra ngoài! Để tao đi ra ngoài! Đem đồ đến cho tao… Đám con ở các ngươi! A… Mở cửa, mở cửa cho tao…”

“...”

“Ba… ba, con rất khó chịu… Ba, van xin ba, van xin ba… Cho con dùng đi… Con van xin ba, ba… Ba giúp con một lần, giúp con một lần… Không phải con là đứa con gái ba yêu quý nhất sao? Ba, con là con gái bảo bối của ba… van xin ba…”

“...”

“Lương Phi Phàm… Lương Phi Phàm đâu? Con muốn gặp Lương Phi Phàm… Ba… Ba đem Lương Phi Phàm tới cho con, cho con… Ba, con van xin ba… con rất thống khổ, cho con dùng… Đem đồ đến cho con…”

“... Ba… Con muốn Lương Phi Phàm, con muốn Lương Phi Phàm…”

Cả phòng biến thành một đám hỗn loạn, những đồ trong phòng có thể đổ đã bị gạt đổ thành một mảnh hỗn độn. Người phụ nữ tóc tai bù xù ngồi ở một góc tường, mà bên cạnh một người đàn ông trung niên đứng im lặng.

So với hơn một năm trước bây giờ Diệp Tử Kiệt trông đã già đi không ít, bảo bối duy nhất của mình hôm nay chịu sự hành hạ lớn như vậy khiến ông không còn có thể ung dung, công việc tới tay đều phải bỏ đi từng thứ, mỗi ngày đều ngồi ở nhà trông nom nhưng vẫn khiến con ông bình thường lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.