Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 260: Chương 260: Chương 276




Diệp Tử Kiệt không ngờ lúc này Lương Phi Phàm lại tới. Thật ra hơn một năm trước ông dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành tâm nguyện cho con gái, để cho con bé được như ý nguyện gả cho người đàn ông này, nhưng biết sau khi cưới con gái bảo bối của mình có bao nhiêu không hạnh phúc thì ông lại có bấy nhiêu hối hận.

Đây là một cuộc hôn nhân đổi chác, vốn cho rằng mình dùng hết khí lực cùng thủ đoạn thì có thể buộc người đàn ông này lại, nhưng không nhờ chỉ là mình đã đẩy con gái vào bên trong một miệng núi lửa.

Sự kiêng kỵ đối với Lương Phi Phàm trong lòng ông càng ngày càng quá mức, sự chán ghét cũng ngày càng đậm, nhưng hơn một năm qua ông bởi vì con gái bảo bối Diệp Lan mà chịu đựng, lần này chuyện con gái nghiện hút bị lộ ra Diệp Tử Kiệt biết chuyện này nhất định là Lương Phi Phàm ở sau lưng giở trò quỷ.

Vậy mà bây giờ nó còn không biết xấu hổ nghênh ngang vào Diệp gia?

Diệp Tử Kiệt siết chặt tay hai bên người, gương mặt béo ú run lên một cái cho thấy thời khắc này ông có bao nhiêu kích động.

Có điều dù sao ông cũng đã chém giết trên thương trường nhiều năm, ưu tư trong lòng cho dù hỗn loạn nữa thì Diệp Tử Kiệt cũng không thể để lộ ra một xung động để Lương Phi Phàm thấy được. Ông âm thầm hít sâu một hơi, chỉ phất tay một cái, bảo người giúp việc đi xuống trước, cũng trầm giọng căn dặn: “Đi lên lầu xem tiểu thư trước, bảo quản gia tìm chìa khóa đem mở cửa ra, có chuyện gì lại tới gọi ta.”

“Dạ.”

Người giúp việc vừa rời đi, Lương Phi Phàm cũng đúng lúc đi vào trong phòng khách. Cho tới bây giờ anh cũng đều sẽ không chủ động gọi Diệp Tử Kiệt một tiếng ‘ba’, ông ta chỉ là kẻ thù của Lương gia bọn họ, bởi vì sự tồn tại của Diệp Tử Kiệt cùng Diệp Lan khiến anh mất mát quá nhiều, bao gồm cả đứa bé anh phải bỏ hơn một năm trước, khiến người phụ nữ anh yêu phải chịu quá nhiều thống khổ. Anh có lúc, những khi nhớ Bạch Lộ đến quặn thắt cũng là lúc hận không đem Diệp gia nhổ tận gốc.

Hai người đàn ông này cũng chỉ mong đối phương trọn đời không thoát được, đứng trong phòng khách, trên người như ẩn như hiện khí tràng, biểu tình trên mặt đều cao thâm khó lường.

Diệp Tử Kiệt mở miệng trước: “Hôm nay không biết ngọn gió nào lại khiến Lương đại tổng tải đích thân tới? Không phải gần đây rất bận rộn sao?”

Ông nói giọng không tốt, kẻ ngốc cũng nhận ra, Lương Phi Phàm cũng không lấy làm lạ vì anh biết thật ra Diệp Tử Kiệt vẫn luôn không ưa mình.

Quãng thời gian anh vừa mới kết hôn với Diệp Lan anh đã không hề tỏ ra là con rể, Diệp gia quả thật anh rất ít tới. Có điều Diệp Tử Kiệt vô cùng chiếu cố tới cảm thụ của con gái, khi đó Diệp Lan vẫn có niệm tưởng với anh cho nên ngay trước mặt con gái Diệp Tử Kiệt nói chuyện với Lương Phi Phàm cũng là khách khí.

“Lương mỗ có thời gian, cũng phải cần ông có thời gian mới được.”

Lương Phi Phàm nhíu mày, nhàn nhạt trả lời một câu. Anh đưa tay cởi nút áo của âu phục ra, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon, chân vắt chéo, nhìn thẳng vào gương mặt đang nín giận của Diệp Tử Kiệt, miệng nhếch lên lạnh như băng: “Tôi biết ông hẳn có không ít lời muốn nói với tôi cho nên liền tới đây một chuyến. Chúng ta không sai biệt lắm cũng nhịn một năm, bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta, chi bằng đi thẳng vào vấn đề nói cho rõ ràng.”

Diệp Tử Kiệt hừ lạnh một tiếng, bộ mặt dối trá giữa hai người đều đã không cần, Diệp Tử Kiệt hận không thể nhào tới đem người đàn ông trước mắt này xé nát. Hắn làm hại con gái mình như vậy, bây giờ lại vẫn ngồi trước mặt mình dáng vẻ tự đắc nhàn nhã, ông âm thầm thề độc nếu không khiến Lương Phi Phàm đau đến không muốn sống thì ông tuyệt đối không bỏ qua!

“Sao, Lương Phi Phàm anh có bản lãnh như vậy còn cần nói chuyện với tôi?”

“Không, ông sai rồi.”

Lương Phi Phàm hơi chớp mắt, khi nói ‘không’, giọng tuy nhàn nhạt nhưng lại lộ ra uy lực: “Tôi tìm tới không phải để nói chuyện với ông, tôi chỉ muốn tới chơi bài ngửa, dĩ nhiên tôi cũng nể ông đã cao tuổi, cho ông một con đường đi.”

“...”

Diệp Tử Kiệt hừ giận dữ, tay chỉ Lương Phi Phàm, rốt cuộc cũng xé lớp mặt nạ cuối cùng ra, tức giận mắng: “Lương Phi Phàm, mày chính là một con bạch nhãn lang, ban đầu tao không nên thả hổ về rừng, bây giờ quả nhiên vô cùng hậu hoạn. Hơn một năm trước tao nên khiến cho Lương gia chúng mày không ngẩng đầu được, giữa lại con chó sói là mày khiến hôm nay mày phản lại cắn tao một cái! Tao đem đứa con gái bảo bối tao giao cho mày, mày có tư sách thừa kế tất cả sản nghiệp của Diệp Tử Kiệt ta, rốt cuộc mày có gì bất mãn mà làm vậy với con gái tao? Lương Phi Phàm, mày…”

“Đừng tự nói mình vĩ đại như vậy.”

Lương Phi Phàm cau mày, thật sự nghe không vào. Một kẻ là tên tội phạm giết người nhưng ở trước mặt người bị hại lại giả bộ dáng vẻ như chúa cứu thế, người như vậy là có bao nhiêu khiến người ta không ưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.