Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 302: Chương 302: Chương 318




Lương Phi Phàm ngồi vào xe, khi nổ máy xe còn cảm nhận được tay mình đang run rẩy. Thấy bộ dáng này căn bản cũng không có cách nào lái xe bình thường được, Lương Phi Phàm liền đốt một điếu thuốc rồi hít sâu một hơi, mùi vị nicotin quanh quẩn đầu lưỡi dần dần khiến ưu tư anh an ổn hơn một chút. Quan Triều nhanh chóng sắp xếp xong xuôi mọi thứ, báo cho anh, bây giờ tới sân bay liền có thể lên máy bay ngay. Có điều những chuyện khác vẫn không thể nhanh như vậy dù đã liên lạc được với người ở thành phố C.

“Họ nói gì?”

Ưu tư Lương Phi Phàm đã ổn định không ít, lúc nói chuyện giọng nói đã khôi phục sự trầm ổn, anh vừa đạp chân ga vừa khống chế tay lái, hỏi: “Bây giờ người ở đâu?”

“Lương tổng, người tôi liên lạc được nói Bạch tiểu thư hôm nay gặp… Lương tiểu thư. Sau đó ở cửa bệnh viện xảy ra chút bất ngờ nhưng cũng không phải rất nghiêm trọng, cô ấy là bị người… tạt sơn đỏ.”

Con ngươi Lương Phi Phàm đột nhiên căng thẳng: “Cậu nói gì?”

“Tĩnh Tiêu sao?”

“Tĩnh Tiêu đi thành phố C gặp cô ấy?”

“Đúng vậy, nhưng trước mắt vẫn không thể xác định được chuyện này rốt cuộc có liên quan tới Lương tiểu thư hay không, chỉ biết chuyện xảy ra tương đối đột ngột, Bạch tiểu thư vừa từ trên xe của Lương tiểu thư xuống, đi tới cổng bệnh viện lại đột nhiên bị người tạt sơn đỏ.”

Lương Phi Phàm nắm chặt tay lái, gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên, anh từng từ từng câu nói nhưng nghiến răng nghiến lợi: “Bắt được người không?”

“Xin lỗi, Lương tổng, chuyện xảy ra quá mức đột ngột. Hơn nữa hắn đến có sự chuẩn bị, cho nên khi Bạch tiểu thư vừa ngất xỉu thì đã chạy mất.” Quan Triều nơm nớp lo sợ nói, đại khái nhận ra được người bên kia đầu dây ngay cả tiếng hít thở cũng có chút gấp gáp. Anh vội vàng lại bổ sung: “Có điều Lương tổng, ở cổng bệnh viện có camera, người hẳn là có thể tìm được. Tôi lập tức báo cho cảnh sát ở thành phố C.”

Lương Phi Phàm chỉ hỏi một câu: “Ở bệnh viện nào?”

Sau khi Quan Triều nói tên bệnh viện Lương Phi Phàm liền cúp điện thoại, anh đặt điện thoại xuống ghế bên cạnh, xe rất nhanh lượn quanh thành phố, anh đạp ga một đường đi không trở ngại, xông qua hết mấy cái đèn đỏ, khi tới sân bay mới giật mình mình không mang theo gì cả, căn bản là không bay được. Nhân viên trong sân bay mặc dù biết anh nhưng vẫn phải làm việc theo nguyên tắc, có người không dám tùy tiện đắc tội với anh liền nói phải đi tìm người phụ trách. Lương Phi Phàm trong lòng cân nhắc một chút, mất thời gian tới lui như vậy chi bằng lái xe theo cao tốc tới thẳng thành phố A còn nhanh hơn. Anh bỏ lại một đám người, lần nữa lên xe mình lựa chọn đi cao tốc.



Thành phố C.

Bạch Lộ nằm trên giường bệnh VIP, luôn cảm giác trên người mình có mùi dầu.

Vừa rồi cô nhận cuộc gọi của Lương Phi Phàm, chưa kịp nói gì đã cảm giác có vật gì đó đang lao về phía mình, lời cô còn tắc trong cổ thì một giây kế tiếp từ mũi đã xộc tới mùi nồng của dầu khiến đầu óc choáng váng, cũng vì thế mà một thùng sơn đỏ đỏ hồng hồng tạt tới khiến cô ngất xỉu ngay tại chỗ, cũng may khi ngã xuống đầu không bị đập vào đâu, chỉ bị xước một ít ngoài da. Sau đó là cô được đưa ngay vào phòng cấp cứu của bệnh viện, sơn trên người được dọn dẹp sạch sẽ.

Chuyện này sở cảnh sát đã cho người qua điều tra, thân thể Bạch Lộ không có gì đáng ngại nhưng trong lòng thật đúng là bị kinh sợ.

Cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy.

Lúc này vẫn chưa biết rốt cuộc là ai làm, sở cảnh sát sau khi biết cô tỉnh lại liền cho người sang ghi chép một ít, sau đó liền bảo cô đợi tin tức.

Đại khái hơn 2 giờ chiều liền có người đẩy cửa đi vào, bởi vì lo sợ trong sơn có chất độc gì cho nên thân thể cô đều được kiểm tra xét nghiệm rất kỹ, lúc này đã có kết quả. Người bác sĩ mặc áo trắng đi vào, khách khi gọi cô một tiếng ‘Bạch tiểu thư’.

“Là như này, có kết quả xét nghiệm rồi, không có gì đáng ngại cả, có điều Bạch tiểu thư…”

Bạch Lộ vừa nghe bác sĩ nói ‘có điều’, trái tim liền đập mạnh. Cô thật ra có chút kiêng kỵ những nơi như bệnh viện, chỉ là bởi vì hơn một năm trước cô cũng phải nằm cách ly trong bệnh viện, dù cuối cùng cô khỏi bệnh nhưng sự ám ảnh này vẫn luôn theo cô.

Lần này bị người tạt sơn hiển nhiên không phải chuyện tự nhiên xảy ra, nhất định là có người muốn hãm hại cô.

Cô không biết kẻ đó là ai, nhưng cô ở thành phố C này cũng không đắc tội với ai, trong lòng nghĩ tới 2 khả năng… Một là Lương Tĩnh Tiêu, một là người của bên Diệp gia.

Trừ bọn họ ra sẽ không có ai khác nữa, cho nên nói thật trong lòng cô rất sợ mình còn sẽ phải chịu tổn thương gì.

“Bác sĩ, tôi… tôi không sao chứ? Vừa rồi tôi thật sự rất sợ, cũng quá đột ngột cho nên sau khi bị sơn tạt vào liền ngất đi, tôi không biết sau đó chuyện gì xảy ra, tôi…”

“Bạch tiểu thư, cô đừng lo lắng, không sao cả. Thân thể của cô không có vấn đề gì, chúng tôi đều đã kiểm tra qua, trong sơn cũng không có chất gì cả. Có điều… cô có biết cô đã mang thai không?”

Trong lòng Bạch Lộ run lên, bàn tay đang nắm tay áo bệnh nhân bỗng siết chặt mấy phần, cô theo bản năng há miệng một cái giống như trong lúc nhất thời rất bất ngờ, lại giống như có trong dự liệu.

“Tôi… tôi mang thai?”

“Phải, Bạch tiểu thư, cô đã có thai 3 tuần. Tình hình tạm thời thai nhi rất khỏe, nhưng chúng tôi đã kiểm tra cho cô, hình như cô từng có một lần sinh non, hơn nữa cơ thể cũng không tốt lắm. Bạch tiểu thư, xin phép tôi lỗ mãng, xin hỏi trước kia cô vì sao lại sinh non?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.