Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 80: Chương 80




Có điều, người phụ nữ này thường ngày rất thông minh lanh lợi, nhưng đối với việc này lại có chút chậm chạp.

Anh đã lấy chiếc khuyên tai ra, tại sao cô vẫn không liên tưởng đến việc người đàn ông đêm đó chính là anh? Ngược lại còn hoang mang và buồn bã, sợ rằng mình sẽ hiểu lầm cô ấy ư?

Tuy nhiên, sự chậm chạp này lại là có chút dễ thương và thú vị. Lương Phi Phàm đã nảy sinh ý định trêu chọc cô…

Khóe miệng anh cong lên theo quán tính. Những ngón tay đang giữ chặt quai hàm của cô khẽ di chuyển, cái đụng chạm nhẹ nhàng như ngọc bích tinh xảo.

Anh nheo mắt lại: “Cô chưa bao giờ đi tìm nó à?”

“Tôi... Tôi biết mình đã là mất nó ở đâu, vì vậy tôi không dám đến tìm.” Cô thành thật trả lời.

Nói rồi, cô nhìn về phía Lương Phi Phàm.

Nhưng lại nhìn thấy bộ dạng dửng dưng của anh, trong tim khó tránh khỏi cảm thấy hơi lạ.

Cô tưởng bây giờ anh sẽ đang nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, hoặc ít nhất cũng nhạo báng vài câu, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng như vậy...

Có phải là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Đối với Lương Phi Phàm mà nói, cô vốn dĩ chẳng là gì cả? Vì vậy, cho dù hai tháng trước cô có thực sự lên giường với một người đàn ông khác hay không, anh cũng không quá quan tâm?

Nhưng mà... Nếu thật sự đúng như vậy, thì những hành động ám muội mà anh ấy vừa làm với mình, thì có ý gì?

Bạch Lộ cảm thấy mình không thể tiếp tục bị anh ta dẫn dắt cảm xúc một cách thụ động như vậy nữa. Ít nhất, cô nên làm rõ chuyện chiếc khuyên tai này.

“Xin anh nói cho tôi biết, chiếc khuyên tai này, rốt cuộc anh làm sao mà có được?” Cô cắn chặt môi và suy nghĩ một hồi, rồi vẫn hỏi bằng giọng thăm dò: “... Có phải là, thật ra anh đã biết chuyện chiếc khuyên tai này từ lâu rồi? Chính là... Lúc trước ở Đế Hoàng Cung Điện, tên Lương Kiệt Thịnh đã nói cho anh biết rồi phải không?”

“Tại sao cô nghĩ anh ta đã đưa cho tôi cái này?” Anh mỉm cười. “Cô nghĩ tên Lương Kiệt Thịnh đó có thể nói gì với tôi?”

Bạch Lộ nhìn vào bộ dạng thong dong của anh, bắt đầu thấy hơi giận dữ, trợn to đôi mắt đỏ au, trong đáy mắt đầy lửa giận. “... Rõ ràng anh đã biết tất cả, tại sao lại còn mớm cung tôi? Anh nghĩ làm vậy là vui lắm à?”

Trên thực tế, suy nghĩ của cô không hề chậm chạp, mà ngược lại, đối với chuyện công việc, đầu óc cô xử lý khá nhanh.

Có điều, khi đối mặt với người đàn ông này, cô biết rằng mình sẽ luôn có chút thành thật. Cộng thêm việc này... quá đột ngột, cũng làm cô quá sốc, đến nỗi Lương Phi Phàm đã bóng gió với cô rất nhiều lần, nhưng đến lúc này mà cô vẫn không nghĩ ra được điểm mấu chốt.

“Tại sao cô lại nghĩ là tôi đang mớm cung cô? Cô không nhận ra tôi đang dẫn dắt cô, để giúp cô hiểu ra một vài sự thật à?”

Lương Phi Phàm không giận mà còn mỉm cười, rồi nhướn mày lên. “Khi ở bên cạnh tôi, cô là một thư ký nhỏ bé thông minh, còn rất nhạy bé về mặt thiết kế. Nhưng sao bây giờ tôi đã nói nhiều như vậy rồi mà cô vẫn cứ ngu ngơ, cứ quay vòng vòng một chỗ vậy? Cô thực sự nghĩ rằng tôi đã có được thứ này từ lâu rồi sao? Hay cô nghĩ rằng chuyện mà cô nói sẽ giống hệt như Lương Kiệt Thịnh nói?”

Đầu óc Bạch Lộ đang kêu oong ông, và trong một khoảnh khắc thậm chí còn quên thở.

Anh ấy vừa mới… nói gì?

Đôi má vốn đã ửng đỏ của cô, vào lúc này bỗng trở nên nhợt nhạt, toàn thân cũng căng cứng theo.

Lương Phi Phàm vẫn giữ chặt quai hàm cô, đương nhiên có thể cảm nhận được sự căng cứng ở nơi đó. Chân mày anh khẽ nhíu lại, và tiến gần đến cô hơn. “Sao hả? Vẫn không hiểu à?”

Cô bất ngờ đẩy mạnh Lương Phi Phàm đang ngồi trên mép giường ra xa. Cơ thể nhỏ nhắn vội lao xuống khỏi giường, còn chưa kịp mang giày thì đã lao ra khỏi phòng ngủ giống như một mũi tên.

Lương Phi Phàm bị cô đẩy mạnh nên loạng choạng lùi về sau, khi phản ứng lại thì chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, còn hình dáng nhỏ nhắn kia đã biến mất không chút dấu vết.

Anh cau mày lại, sự bực bội trong lòng anh dần tăng lên…

Biết được người đàn ông của hai tháng trước là mình, bộ bị cảm thấy xúc phạm lắm à? Sao cô ấy lại bỏ trốn?

Dường như phải mất vài giây, anh mới từ từ đứng dậy khỏi giường.

Đưa tay vào túi và lấy một tờ giấy, Lương Phi Phàm nhìn chằm chằm vào nó trong vài phút, sau đó mới nhấc chân đi về phía cửa.

Căn hộ của Bạch Lộ là căn hộ dành cho người độc thân, nó không lớn lắm, chỉ có vài phòng, Lương Phi Phàm chỉ liếc sơ là đoán được nơi cô đang trốn.

Anh đi đến trước cửa phòng sách, đưa tay ra vặn nắm cửa, nhưng rõ ràng là cánh cửa phòng sách đã bị ai đó khóa từ bên trong rồi.

“Cô định trốn hoài ở trong đó à?” Anh cong ngón tay và gõ cửa, biết rằng cô chắc chắn đang ở bên trong, hơn nữa có thể nghe thấy giọng mình rõ ràng. Anh không có ý định để cô trốn thoát. “Đi ra đây, chúng ta nói chuyện một lát.”

Không có ai trả lời.

Lương Phi Phàm cũng không ngạc nhiên. Anh điều chỉnh lại hơi thở của mình, và kiên nhẫn nói: “Cô nghĩ bây giờ là lúc cô nên trốn tránh à? Tôi nói lại một lần nữa. Ra đây, nếu không, tôi sẽ tìm cách vào trong. Huh?”

Vẫn không có ai trả lời.

Tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Lương Phi Phàm đã dần trở nên lo lắng…

“Bạch Lộ, tôi kêu cô ra đây!”

“Bạch Lộ, cô thực sự muốn trốn tránh như thế này mãi sao?”

“Được! Cô muốn trốn tránh, vậy thì cô cứ trốn đi.” Giọng nói trầm thấp của Lương Phi Phàm, cách một cánh cửa, và truyền đến tai Bạch Lộ đang ở trong phòng một cách vô cùng bình tĩnh. “Tôi đi trước đây. Ngày mai tôi sẽ đến tìm cô.”

Cả người Bạch Lộ đang co ro vào góc tường. Vừa nghe thấy người bên ngoài nói rằng sẽ đi, cô lập tức di chuyển cơ thể và áp sát vào cánh cửa. Và một lúc sau, cô thật sự đã nghe thấy tiếng cửa căn hộ đóng sầm lại.

Lương Phi Phàm, chắc anh ấy đã đi thật rồi.

Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong đầu lại kêu oong oong, vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Người đàn ông của hai tháng trước, lại là Lương Phi Phàm...

Bạch Lộ cắn chặt môi, đưa tay lên ôm chặt lấy đầu mình. Cơ thể từ từ co lại, rồi co lại, đến cuối cùng cô vùi mặt vào trong hai đầu gối, ước gì mình cứ vậy mà biến thành một hạt bụi, để mọi người trên thế giới này không còn cảm nhận được nữa thì tốt biết mất.

Có phải ông trời đang đùa giỡn với cô không?

Hay... Đây chỉ là một giấc mơ?

Nhưng khi véo chân mình thật mạnh, cô liền cảm nhận được cơn đau rõ rệt. Cô biết rằng đây không phải là một giấc mơ, tất cả là thật!

Kể từ khi bắt đầu mang thai, đã không biết bao nhiêu lần cô nghĩ về việc bố của đứa trẻ sẽ là một người đàn ông như thế nào, thậm chí khả năng xấu nhất là một tên du côn, cô đều đã chấp nhận.

Nhưng chớp mắt, bố của đứa trẻ lại là người đàn ông xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt đó...

Không phải không có cảm giác nào khác ngoài sốc, cô có thể cảm nhận được rằng sau khi biết được sự thật, cô cũng rất phấn khích... Nhưng nhiều hơn nữa vẫn là bất an.

Giống như một du khách đi trên sa mạc trong một thời gian dài, miệng lưỡi khô khốc, đang tưởng tượng rằng nếu cho cô chỉ một giọt nước, cô đều sẽ rất biết ơn, nhưng trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một ốc đảo.

Cảm giác này... rất không chân thực. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.