Ôn Khanh Mộ hoảng loạn xuống giường, vốn đang chuẩn bị ra ngoài thì lại phát hiện tiếng khóc từ trong phòng tắm truyền tới.
Anh lập tức quay lại, mở cửa phòng tắm. Tô Lạc Ly ngồi trên sàn, cả người co lại ôm chặt lấy mình, nước mắt đầm đìa.
Nghĩ đến đứa con đã mất khi mình vẫn chưa biết gì, cô vô cùng đau lòng.
“Ly Ly!” !Ôn Khanh Mộ vội đi tới, ngồi xổm xuống.
“Sao vậy?” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng vén tóc rối trên mặt Tô Lạc Ly ra.
“Con chúng ta...”
Trái tim Ôn Khanh Mộ như bị dao cứa.
Cho dù thế nào thì đứa bé cũng không thể quay lại nữa.
Anh có tài giỏi đến đâu thì cũng không thể khiến thời gian quay ngược để làm lại được.
“Đừng buồn...”
Ôn Khanh Mộ cũng không biết nên an ủi Tô Lạc Ly thế nào.
“Tại sao anh có thể bất chấp mạng sống vì tôi nhưng lại không thể chấp nhận đứa con của chúng ta?”
Tô Lạc Ly vừa khóc vừa chất vấn.
“Chúng ta sinh một đứa con được không?”
Tô Lạc Ly chưa từng muốn có một đứa con như bây giờ, không phải vì Tô Kiềm Mặc mà là vì bản thân cô.
Nếu không phải từng mất đi một đứa con thì có thể cô cũng không trông đợi và mong muốn như bây giờ.
“Được.”
Nghe câu trả lời của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, cô hơi lúng túng.
Ôn Khanh Mộ vuốt ve mặt Tô Lạc Ly, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.