“Hình như gần đây tinh thần của sếp Ôn không được ổn lắm, có vẻ như rất mệt mỏi. Đúng rồi, hôm nay anh ấy cứ ngủ gật trong cuộc họp suốt, tôi đã nhắc nhở anh ấy rất nhiều lần, thậm chí cuộc họp trước anh ấy còn ngủ quên luôn.”
Ồ..”
Tô Lạc Ly lập tức nhíu mày lại, đây cũng không phải là tín hiệu tốt.
“Trước kia sếp Ôn chưa bao giờ như vậy cả, sức khỏe của anh ấy vẫn rất tốt. Anh ấy hay
tập thể hình, dù tối hôm trước có phải họp đến mười hai giờ đêm thì sáng hôm sau anh ấy vẫn rất tỉnh táo, nhưng chẳng hiểu sao dạo gần đây lại..”.
Doãn Cẩn cũng thấy rất lạ.
“Tôi biết rồi.”
“Mợ chủ, sếp Ôn là người khá hiếu thắng, dù sức khỏe của anh ấy không ổn thì anh ấy cũng sẽ không chịu nói ra đâu, để đảm bảo an toàn thì mợ nên dẫn anh ấy đến bệnh viện khám thử xem.”
“Ừ, để lát nữa tôi về rồi nói với anh ấy.”
Nửa tiếng sau, cuối cùng thì Ôn Khanh Mộ cũng họp xong, quay về văn phòng.
Vừa vào cửa anh đã thấy Tô Lạc Ly, anh thấy vừa mừng vừa sợ.
“Ly Ly, sao em lại đến đây? Anh vừa đi là em đã thấy nhớ rồi à?”
“Sáng nay anh chưa ăn gì, em sợ mọi người nấu ăn không hợp khẩu vị anh nên đã nấu mấy món mang đến, giờ anh có muốn ăn. không?”
“Muốn ăn, anh sắp chết đói rồi đây!”
Tô Lạc Ly cầm đồ ăn mà mình mang theo vào phòng nghỉ, sau đó bày từng món lên bàn.
Ôn Khanh Mộ cũng ngồi cạnh bàn.
“Ly Ly, em đút cho anh ăn đi.”
Tô Lạc Ly cũng không từ chối, cử thể đút cho Ôn Khanh Mộ ăn từng thìa một.
Cuối cùng thì chỉ còn lại một bát cháo.
Tô Lạc Ly dúi thìa vào tay Ôn Khanh Mộ.
“Cháo thì anh tự ăn được đấy, em muốn đi vệ sinh.”
Nói xong, Tô Lạc Ly đứng dậy đi vào nhà vệ sinh”
Đợi đến khi cô đi từ nhà vệ sinh ra đến phòng nghỉ thì.
Cảnh trước mắt cô...
Ôn Khanh Mộ cầm thìa ở tay trái, nhưng lúc này anh đã úp mặt vào bàn.
Ngủ rồi...
Ngồi như vậy mà anh vẫn có thể ngủ được, rốt cuộc thì anh đang cảm thấy mệt đến mức nào chứ!
Tô Lạc Ly lại càng cảm thấy lo lắng hơn, sao có thể cứ thế này mãi được?