“Khi cô ấy phát hiện bên cạnh cậu không chỉ có một người phụ nữ là cô ấy, cô ấy sẽ có cảm giác nguy cơ, khi đó cô ấy sẽ muốn giữ cậu trong tay, vậy chẳng phải cô ấy đã chuyển dời tâm tư trở về trên người cậu rồi sao?”
Dạ Bân vỗ vai Ôn Khanh Mộ.
“Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên treo cổ trên một cái cây, cả một khu rừng lớn mà cậu không cần, lại cử chỉ cần một cái cây, cậu thật ngốc!”
Dạ Bân đột nhiên lấy một hộp bao cao su từ trong túi ra, rút ra hai cái và đưa cho ôn Khanh Mộ.
“Nghe lời tôi đi, đêm nay hãy vui vẻ tận. hưởng đi! Cậu sẽ phát hiện ra rằng thế giới này lại mở ra một cánh cửa lớn cho cậu!”
.
Ôn Khanh Mộ nhìn hai cái bao cao su trong tay mà ngẩn người.
“Sao thế? Cậu cảm thấy không đủ à?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì.
Dạ Bân nhìn chỗ bao cao su còn lại trong tay, anh ta lại rút ra hai cái nữa rồi đưa cho Ôn Khanh Mộ.
“Cậu đừng có kiêu ngạo nữa, nhất định cậu không dùng hết mấy cái này đâu! Tôi không thể cho cậu thêm nữa, nếu không thì tôi sẽ không đủ!”
Ôn Khanh Mộ không hề nói một lời.
Dạ Bân dứt khoát nhét bao cao su trên tay Ôn Khanh Mộ vào trong túi anh.
“Ở đây có rất nhiều cô em xinh đẹp, tôi đi trước một bước đây!”
Dạ Bân nháy mắt với Ôn Khanh Mộ rồi bước ra khỏi phòng bao.
Ôn Khanh Mộ vẫn ngồi trong phòng bao.
Bảo anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác?
Tại sao từ sâu trong lòng anh lại cảm thấy rất buồn nôn nhỉ?
“Phục vụ, rượu!” Anh hô một tiếng về phía bên ngoài.
Hay là uống thêm một chút rượu, chuốc say bản thân một chút thì sẽ có can đảm ra ngoài tìm người phụ nữ khác.
Thế là anh uống hết ly này đến ly khác, chưa kịp có cảm đảm thì đã say rồi.
Hai nhân viên phục vụ đỡ anh rời khỏi Thất Nguyệt Hoa.
“Thưa anh, xe của anh ở đâu vậy ạ?”
“ở... ở..”
Ôn Khanh Mộ nói một lúc lâu cũng không nói ra được.
Một nhân viên phục vụ đành phải lấy chìa khóa xe trong túi anh ra và bấm một cái, lúc này mới tìm được xe của anh.
“Thưa anh, tôi có thể giúp anh gọi người lái thuê không?”