Chỉ cần là người tới bệnh viện lâu, trên người ít nhiều gì cũng sẽ bị ám mùi trong đó.
Nhưng mấy lần trước Tô Lạc Ly còn tưởng là mùi thuốc trên chân mình nên không quá chú ý.
Buổi tối nằm trên giường, Tô Lạc Ly rúc vào trong lòng Ôn Khanh Mộ. Em đừng trêu chọc anh, anh không có khả năng kìm chế tốt như vậy đâu Anh nhéo má cố.
Tô Lạc Ly xoay người định tránh xa Ôn Khanh Mộ thì anh đã kéo cô vào lòng.
Hay em cứ để anh ôm đi. Chân em còn đau không?
Em không đau, hai ngày nữa sẽ cắt chỉ. A.
Mấy ngày nay anh cứ bận suốt vậy à? Tô
Lạc Ly thử hỏi dò.
Anh có hơi bận nhưng sắp xong rồi. Làm Xong, anh sẽ về nhà sớm với em được không?
Tô Lạc Ly cuối cùng vẫn không hỏi được.
Bởi vì cô cảm thấy Ôn Khanh Mộ đường như có nỗi khổ nào đó.
Dù sao anh vẫn cưng chiều có như vậy, sao có thể lén qua lại với người phụ nữ khác sau lưng cô chứ?
Cho dù nghĩ vậy những phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, vẫn sẽ suy nghĩ linh tinh.
Hôm nay là ngày Tiêu Mạch Nhiên ra viện.
Dạ Bân và Ôn Khanh Mộ đều qua.
Tiêu Mạch Nhiên đã thay quần áo, thu dọn đồ xong từ lâu.
Cuối cùng em có thể ra ngoài rồi. Mấy ngày nay, em chán muốn chết!
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười nói với hai người.
Hai người đều bận nên về làm đi. Lát nữa em gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em về nhà là được rồi.
Không về nhà. Ôn Khanh Mộ đột nhiên hờ hững nói.
Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn anh.
Được. Tiêu Mạch Nhiên đi theo Vương Vĩ lên tầng.
Dạ Bân dùng vai hích Ôn Khanh Mộ.
Được lắm, A Khanh, lần này cậu thật sự thông suốt, không cần tôi nói nữa rồi! Cậu quyết định làm vậy là rất chính xác, tôi quả
thật bội phục cậu sát đất!
Dạ Bân vừa nói vừa giơ ngón cái về phía Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nghe Dạ Bân khen ngợi lại chẳng hề vui mừng gì.