Nghe câu này, lòng Ôn Khanh Mộ ngất ngây.
“Anh cũng nhớ em nên nhân cơ hội này nhanh lên nào!”
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly lên giường, tiện thể đè lên.
Tô Lạc Ly bĩu môi uất ức.
“Em mệt, anh có chắc là muốn làm không?”
Ôn Khanh Mộ lập tức ngừng lại ngay, vuốt ve mặt Tô Lạc Ly.
“Em sao thế?”
“Hai ngày nay em nhớ anh đến mức không ngủ ngon được, chốc nữa là trời sáng rồi, chúng ta nên về nhà rồi, anh ôm em ngủ được không?”
Giọng Tô Lạc Ly hơi khàn khàn, nghe có vẻ uất ức cực kỳ.
Ôn Khanh Mộ lập tức chỉnh lại tư thế, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Được rồi, anh ôm em ngủ nhé, không làm nữa, về nhà rồi hãng làm”
Tô Lạc Ly cười ranh mãnh.
Xem ra chiêu này của cô càng ngày càng linh nghiệm!
Tô Lạc Ly cố nhịn cười, rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Chồng yêu, ngủ ngon.”
Nghe chữ chồng yêu, Ôn Khanh Mộ càng vui hơn.
“Ngủ ngon”
Nhưng với nhà họ Hoắc mà nói, đêm nay là đêm không được bình yên.
Hoắc Vũ Long cũng sĩ diện cực kỳ, ở thành phố S, không ai không kiêng kỵ thể lực của ông! Ai cũng phải nể mặt ông vài phần.
Nhưng Ôn Khanh Mộ lại kiêu căng đến vậy!
Cũng may chuyện xảy ra lúc nửa đêm, không ai biết, nếu không mặt mũi nhà Hoắc mất sạch rồi.
Sở Nhuận Chi và Hoắc Tư Nhã đã đi ngủ.
Hoắc Vũ Long và Giản Ngọc vẫn đang ở trong phòng sách.
“Ngọc Nhi, chuyện này con định giải quyết thế nào?”
“Bố nuôi, bố không cần phải lo cho Tiểu Kiệt, con hiểu Lạc Ly, cô ấy sẽ không làm Tiểu Kiệt bị thương đầu, mà Ôn Khanh Mộ thì rất nghe lời Lạc Ly nên chắc hẳn cũng sẽ không làm gì Tiểu Kiệt”
“Ôn Khanh Mộ đúng là này kiêu ngạo quá thể! Nhưng... Thấy cậu ta cũng tốt với Lạc Ly, chỉ tiếc...”
Họ là người của hai thế giới, đã định sẵn không thể ở bên nhau. . Ngôn Tình Tổng Tài
Hoắc Vân Long thở dài.
“Ngọc Nhi, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Tuyệt đối không thể để Lạc Ly tiếp tục như vậy!”.