Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 104: Chương 104




Tô Lạc Ly vừa hét, vừa nhảy thẳng lên người Ôn Khanh Mộ, hai tay hai chân bám lấy trên người Ôn Khanh Mộ như dây leo.

“Sư… Sư… Sư… Sư tử!”

Chỉ thấy một con sư tử cực kì oai phong đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn chăm chăm Tô Lạc Ly.

Con sư tử này cả thân màu vàng, lông óng mượt, đứng trên bãi cỏ thật sự rất oai phong.

Thấy Tô Lạc Ly bị dọa đến mức này, Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không ngờ tới.

“Sau này còn dám không nghe lời tôi không?”

“Không dám nữa! Không dám nữa! Không dám nữa!” Tô Lạc Ly úp mặt vào người Ôn Khanh Mộ, không dám nhìn!

Đây là sư tử đó!

Chúa tể sơn lâm!

Vừa há miệng, cô đến xương cốt cũng không còn!

“King, ngồi xuống!” Ôn Khanh Mộ quát một tiếng.

Chỉ thấy con sư tử vừa rồi còn oai phong lãm liệt liền nằm trên mặt đất y như một chú chó lông vàng ngoan ngoãn.

“Anh điên rồi à? Đây là sư tử đó, không phải chó đâu!”

Người đàn ông này lại dám nói chuyện với sư tử, không muốn sống nữa sao?

“Ly Ly, xuống đi!”

“Tôi không xuống!”

“Xuống maul”

“Không, nó sẽ ăn thịt tôi mất!”

“Cô còn không xuống, tôi sẽ bảo nó ăn thịt cô!”

Lúc này Tô Lạc Ly mới thả lỏng tay chân, từ từ xuống khỏi người Ôn Khanh Mộ, sau đó trốn phía sau lưng anh.

Người giúp việc tiến tới, bê khay trên tay, trên khay là vài miếng thịt lớn.

Ôn Khanh Mộ lấy một miếng ném cho King, nó liền ngoạm lấy cắn nuốt.

Tô Lạc Ly nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đây nào phải sư tử chứ?

Đây căn bản là một con chó khổng lồ đã được thuần dưỡng!

Mặc dù cơ thể của nó còn to hơn rất nhiều so với giống chó khổng lồ lớn nhất!

Tô Lạc Ly thầm nuốt ngụm nước bọt.

Ôn Khanh Mộ lại lấy một miếng thịt lớn: “Đến lượt cô”

Tô Lạc Ly lắc đầu.

Ôn Khanh Mộ liền nhét miếng thịt vào trong tay Tô Lạc Ly.

Chẳng mấy chốc, King đã ăn hết miếng thịt Ôn Khanh Mộ vừa ném cho nó, lúc này đang giương mắt nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly cực kì sợ hãi!

€ô còn không ném đi, con sư tử này sẽ không nhào tới cướp chứ?

Cô liền mình nhắm mắt lại, dùng sức ném về phía con sư tử.

King chớp mắt liền ngoạm được.

Lòng Tô Lạc Ly cũng yên tâm hơn.

Vẫn may, vẫn may.

Ngay khi Tô Lạc Ly cảm thấy sợ bóng sợ gió, bỗng cảm thấy có gì đó lướt nhẹ phía sau lưng cô.

Cô chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn phía sau, cô dè dặt xoay người lại.

Sọc vằn!

“Grào..”

Một con hổi Lại xoay người!

Toàn thân trắng như tuyết, một đôi mắt màu lụ!

cVậy là lại là một con sói trắng!

“AT Tiếp đó là từng tiếng gầm.

Tô Lạc Ly cũng thấy ngày càng nhiều động vật, không, không thể gọi là động vật, nên gọi là thú dữ.

Một con hổ Bengal, một con sói trắng, một con báo…

Đám thú dữ này ràng ngửi thấy mùi người sống, vì thế, mới đến thăm dò thực hư.

Quả thật Tô Lạc Ly khóc không ra nước mắt, lại cả chân cả tay bám lên người Ôn Khanh Mộ như trước.

“Tôi muốn về nhà!” Tô Lạc Ly hét to.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô tiếp xúc gần như này với thú dữ!

“Gọi chồng!”

Ôn Khanh Mộ dọa cô rất vui.

“Chồng, chồng, chồng, anh là chồng tôi đó!”

“Nói cô yêu tôi!”

“Tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh, về đến nhà, anh bảo tôi nói tôi yêu anh một trăm lần cũng được!”

Hiện giờ anh nói thế nào thì là thế đó, giữ mạng sống quan trọng hơn!

Ôn Khanh Mộ mặt mày vui vẻ: “Xem cô bị dọa kìa, không phải rất thích động vật nhỏ sao?”

Hôm qua khi thấy con Chihuahua kia, mắt của cô sáng rự!

c “Tôi thích động vật nhỏ, nhưng tôi không thích thú dữ!

Dữ thú là động vật nhỏ sao, ông anh?”

“Gọi tôi là gì?”

“Chồng!”

Tô Lạc Ly lúc này quả thật cực kì khác với thường ngày.

“Vậy mới đúng, yên tâm đi, trên người cô có mùi của tôi, bọn chúng sẽ không khiến cô bị thương đâu”

Dường như hổ Bengal khá hoạt bát, hận không thể dán mũi lên người Tô Lạc Ly mà ngửi.

“Lùi lại!” Ôn Khanh Mộ tức giận quát lên.

Hổ Bengal lập tức lùi về sau vài bước như một đứa nhỏ biết mình làm sai.

Tô Lạc Ly nhìn mà ngây ngố!

c Người khác nuôi chó nuôi mèo, người đàn ông này lại nuôi thú dữ?

Đúng rồi, như này không phải là phạm pháp sao?

Còn nữa, những thứ này kiếm đâu ra chứ?

“Đi xuống, để chúng làm quen chủ nhân mới”

“Tôi sợi”

“Có tôi ở đây, sợ gì chứ? Mau xuống đi! Tôi còn không giới thiệu cô với bọn chúng, chúng sẽ coi cô là kẻ địch đấy!”

Tô Lạc Ly vội vàng trèo xuống khỏi người Ôn Khanh Mộ.

Thật ra, Ôn Khanh Mộ thật sự hưởng thụ cảm giác cô bám lên người mình, chẳng qua giờ không phải lúc, dù sao sau này còn có cơ hội.

Người giúp việc lại bưng thịt sống tới.

Được Ôn Khanh Mộ giúp đỡ, Tô Lạc Ly cho mỗi con thú ăn một miếng.

“Cô đã cho chúng ăn rồi, sau này nếu không có lệnh của tôi, chúng sẽ không làm cô bị thương.”

Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly đầy cưng chiều.

“Anh nuôi tất cả chúng sao?”

“Bằng không thì sao?”

“Thế nhưng, loại thú dữ to lớn như này cũng có thể thuần hóa sao?”

“Chỉ cần tôi muốn, thứ gì cũng có thể bị thuần hóa”

Trong xã hội loài người, anh thật sự không sợ gì, vì khi anh thể hiện sức mạnh, có thể cả một còn sư tử cũng không phải đối thủ của anh.

Ánh mắt của Tô Lạc Ly dán chặt lên người con sói với bộ lông trắng như tuyết, lông của nó tráng muốt, cực kì đẹp.

Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly có hứng thú, liền nói: “Nó tên là Wing, là vua sói trắng”

“Vua sói?”

“Đúng vậy”

Khi còn đi học, Tô Lạc Ly đọc được trong sách, sói là động vật sống bầy đàn, vua sói đương nhiên chính là con đứng đầu bầy sói, vậy mà tên này lại có thể kiếm được cả vua sói.

Chỉ là, đến sư tử với hổ anh ta còn có, vua sói chắc là cũng không đáng kể?

Tô Lạc Ly cúi xuống, con vua sói trắng này ngoan ngoãn như một con chó.

Nếu bỏ qua chuyện nó là một con sói, chác là sẽ giống Samoyed?

“Tôi có thể sờ nó không?”

“Được”

Tô Lạc Ly cẩn thận từng li từng tý duỗi tay ra, vuốt dọc theo bộ lông của vua sói trắng, thật mềm, thật sướng tay!

Dường như vua sói trắng cũng rất hưởng thụ sự vuốt ve của Tô Lạc Ly, nằm trên mặt đất mặc cho cô vuốt.

“Này, anh thuần hóa chúng như này, chẳng phải chúng không còn bản năng hoang dã nữa sao?”

Nghe nói trong vườn thú, để duy trì tính thưởng thức, sẽ mang cho thú dữ gà rừng các kiểu, vì lo rằng chúng sẽ mất đi bản năng hoang dã.

Ở đây chỉ có bãi cỏ mà thôi.

Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

“Anh lại sờ mà xem, lông của nó mềm lắm!” Tô Lạc Ly mời mọc.

Ôn Khanh Mộ nhìn cô, trong mắt lộ rõ hơi không vui.

Lúc đầu Tô Lạc Ly không để ý, nhưng ở đây lâu một chút, cô dần phát hiện một chuyện kỳ lạ.

Ôn Khanh Mộ sẽ chạm vào sư tử, hổ, báo…

Nhưng vua sói trắng là con duy nhất anh không chạm Vào.

Tô Lạc Ly muốn hỏi, nhưng lại không hỏi thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.