Tô Lạc Ly hơi ngây người, vẫn chưa quen với ngày tháng bản thân có chồng.
Mấy ngày nay bận viết luận văn và chuyện tham gia đoàn phim, cô lại quên sạch chuyện chồng của mình.
“Còn ngây người ra đó làm gì? Con không mau lên tầng tắm rửa sạch sẽ đi!” Triệu Ni Ni thúc giục.
Tô Lạc Ly nghe thấy lời Triệu Ni Ni nói, trong lòng rất khó chịu, cái gì mà nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ đi cơ? Làm như cô là… công cụ tình dục vậy.
Tô Lạc Ly không muốn tranh luận với cô ta, con bé này mồm mép lanh lợi, lúc chửi cứ một tràng một tràng, sao phải hơn thua với cô ta chứ?
“Biết rồi” Nói xong, Tô Lạc Ly liền đi thẳng lên tầng.
Triệu Ni Ni bĩu môi, trở về phòng của mình, đứng trước gương ngắm nhìn bản thân.
Cố gắng nâng ngực mình lên: “Cũng không biết ông chủ nhìn trúng cái gì ở người phụ nữ kia nữa? Ngực cũng không lớn bằng mình! Khuôn mặt, cũng không đẹp bằng mình! Không công bằng! Thật sự không công bằng!”
Tô Lạc Ly lên tầng, tắm rửa sảng khoái, hôm nay tên đàn ông này về cũng được, nói thế nào đi nữa, anh ta cũng là chồng của mình, cũng nên để anh ta biết mình sắp xếp công việc thế nào.
Điều khiến Tô Lạc Ly vui vẻ là, hai hôm trước cô đã kiểm tra rồi, cô không hề mang thai.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải lo lắng không biết đứa trẻ trong bụng là của ai.
Mặc dù người chồng này sau một năm trời mới xuất hiện, nhưng suy cho cùng, cô vẫn mong nhanh chóng sinh một đứa con, vừa đẹp hôm nay bàn bạc với anh ta một chút.
Nghĩ như vậy, Tô Lạc Ly tắm xong liền thu dọn hành lí của mình.
Hành lí của cô không hề nhiều, một cái vali nhỏ là đủ.
Sắp xếp xong mọi thứ, anh ta vẫn chưa về.
‘Sáng sớm ngày mai đã phải đi Diêm Thành quay phim rồi, Diêm Thành không phải là tên một thành phố, mà là tên một khu phim trường, cơ bản tất cả các bộ phim cổ trang đều quay ở đó, cách trung tâm thành phố Z khoảng hơn năm mươi km, cũng không tính là xa.
Mặc dù không xa, nhưng sáng sớm có lễ khai máy, đây là lễ khai máy đầu tiên của cô, bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc.
Tô Lạc Ly bất giác cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm trên giường cố chống đỡ, không bao lâu thì thiếp đi mất.
Ôn Khanh Mộ vẫn đêm khuya mới về như trước, anh vừa về, Triệu Ni Ni lập tức ngắt cầu dao điện trong nhà.
Cả tuần này anh rất bận, về sau biết được Tô Lạc Ly phải tham gia đoàn phim, không thể không quay về, thực sự rất nhớ cô.
Đàn ông mà, chưa đụng vào phụ nữ còn tốt, đã đụng rồi thì như tên đã lên dây không thể thu lại!
Bước vào trong phòng, thấy Tô Lạc Ly trên giường đang mặc đồ ngủ, không đắp chăn, dáng người duyên dáng ấy khiến anh xuân tâm rạo rực.
Ôn Khanh Mộ không nói hai lời, liền nhào lên.
Tô Lạc Ly không hề ngủ sâu, Ôn Khanh Mộ vừa tới cô đã tỉnh rồi, dù sao cô còn có chuyện muốn bàn bạc với anh.
“Chờ chút..” Tô Lạc Ly khó khăn lắm mới trốn khỏi nụ hôn của Ôn Khanh Mộ, với tay mở đèn ngủ ở đầu giường.
“Tách!”
Đèn lại không sáng!
Tô Lạc Ly ấn đi ấn lại vài lần, đèn vẫn không sáng Chuyện gì thế này?
Đèn hỏng rồi?
Chính vào lúc Tô Lạc Ly đang nghi ngờ, Ôn Khanh Mộ đã kéo tay cô lại, nụ hôn ấm nóng của anh lại ngang ngược chiếm lấy đôi môi cô.
Vài lần cô muốn mở miệng, thế nhưng, Ôn Khanh Mộ không hề cho cô bất kì cơ hội nào.
Một lần nữa, anh lại xé rách đồ ngủ của cô.
Ham muốn của anh rất mãnh liệt, cô lại càng không có cơ hội nói chuyện Cứ kéo dài mãi cho tới mười hai giờ đêm, Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly bên dưới đã mệt lắm rồi, anh mới dừng lại Ôn Khanh Mộ quay lưng lại với cô, bắt đầu mặc quần áo, cũng không biết trong màn đêm tối tăm, làm thế nào anh phân biệt được đâu là quần áo của mình, tóm lại, trong bóng tối, động tác của anh lưu loát dứt khoát.
Ngón tay Tô Lạc Ly khẽ động, mệt, đau..
Thế nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt ra: “Chồng ơi Nghe thấy tiếng này, Ôn Khanh Mộ bỗng dừng tay lại, âm thanh nỉ non ấy, khiến mặt mày anh bỗng có chút vui mừng.
Đây là lần đầu anh được nghe cách gọi này.
Không biết làm sao, anh rất vui, thực sự rất vui “Chúng ta… sinh một đứa con đi” Tô Lạc Ly yếu ớt nói.
Ôn Khanh Mộ không thể nói chuyện, anh lo sẽ lộ ra thân phận của mình, vì thế, nhanh chóng mặc đồ rời đi Thân hình cao lớn kia thoắt cái rời đi trong màn đêm tối, cửa đóng lại “râm” một cái.
Mạch suy nghĩ của Tô Lạc Ly hơi hỗn loạn, anh không nói gì, rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý chứ?
Vì quá mệt mỏi, cô liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Ôn Khanh Mộ xuống tầng, Triệu Ni Ni đang thấp vài cây nến trong phòng khách, cũng coi như có ánh sáng, thấy Ôn Khanh Mộ, cô ta lập tức bật cầu dao điện, sau đó thổi tắt nến.
“Ông chủ, ngài mệt rồi à Có muốn ăn chút đồ ăn đêm không?” Triệu Ni Ni vội vàng tiến đến.
Ôn Khanh Mộ không để ý đến cô ta, mà ngồi lên sofa: “Lấy giấy bút cho tôi”
Triệu Ni Ni không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy giấy bút đặt cạnh tay Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng viết gì đó rồi đưa cho Triệu Ni Ni Triệu Ni Ni vừa nhìn, giống như một từ tiếng Anh, cô ta nhìn cũng không hiểu.
“Sáng mai chờ phu nhân tỉnh dậy, đưa cái này cho cô ấy, nói với cô ấy, sau này phải báo cáo hành tung cho tôi”
“Vâng, ông chủ”
Ôn Khanh Mộ đứng dậy, sau đó rời đi Lúc Tô Lạc Ly tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, cô nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn bỏ lỡ lễ khai máy.
Lễ khai máy sáng nay vào lúc chín giờ, chắc là giờ đã kết thúc rồi!
Cô nằm nhoài trên giường, mặc cho cơ thể bị chăn quấn chặt lấy.
Người đàn ông này lần nào cũng hung mãnh như thế!
Phỏng chừng trên người lại xanh tím cho xem!
Hôm nay chỉ là lễ khai máy, nếu đã bỏ lỡ rồi, cô cũng không cần vội nữa.
Lại ngủ thêm một lúc, Tô Lạc Ly mới chậm rì rì rời giường, sau đó kéo vali xuống tầng.
Cô cũng không để ý đến Triệu Ni Ni, đi thằng ra ngoài, Triệu Ni Ni bỗng gọi cô lại.
“Này! Ông chủ để lại cái này cho cô!” Triệu Ni Ni đưa một tờ giấy cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly đón lấy tờ giấy, từ tiếng Anh trên tờ giấy cũng cũng rất kì lạ, cô ngơ ngác nhìn Triệu Ni Ni.
Triệu Ni Ni hảng giọng, ra dáng chủ nhà: “Ông chủ nói rằng, sau này cô phải báo cáo hành tung cho ngài ấy!”
“Ồ” Tô Lạc Ly cẩn thận suy nghĩ một lát, cô không có số điện thoại của chồng, cái này chắc là tài khoản wechat?
Vì thế, cô lấy điện thoại ra thử kết bạn, kết quả tìm ra rồi!
Tất cả đều được Triệu Ni Ni nhìn thấy.
Tô Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, người đàn ông này cũng quá nhỏ mọn, đến số điện thoại cũng không cho, bình thường tài khoản wechat của người ta đều là số điện thoại, nhưng anh ta lại cứ thích khác người, xem ra cũng có ý đề phòng cô.
“Ni Ni, đèn trong phòng ngủ tôi hỏng rồi, hôm qua mở thế nào cũng không sáng, làm phiền cô xem cho tôi một chút, nếu hỏng rồi thì sửa đi”
“Cô bảo tôi sửa đèn?” Triệu Ni Ni trừng mắt ưỡn ngực nhìn Tô Lạc Ly, rất có dáng vẻ cô lấy tư cách gì sai bảo tôi!
“Tôi nghĩ nếu ông chủ nhà cô quay về, đèn trong nhà lại hỏng rồi, có lẽ anh ta cũng không vui đúng không?”
Triệu Ni Ni càng thêm vênh vênh váo váo hừ một tiếng: “Yên tâm đi, ông chủ không dùng đến đèn ngủ! Ông ấy không dùng đến tất cả thiết bị điện trong nhài”
Tô Lạc Ly nhíu mày, dường như nghe ra ẩn tình gì đó từ trong lời của Triệu Ni Ni: “Có ý gì?
- ------------------