Năm xưa, ông bà ngoại của Ôn Khanh Mộ sinh đôi hai trai, bà ngoại của anh lại rất thích con gái, nhưng sức khỏe yếu nên vẫn không mang thai được. Thế nên sau khi sinh được Mục Chỉ Huyên, đối phương được yêu chiều hết mực.
Hai người anh của Mục Chỉ Huyên vô cùng yêu thích cô em gái này, chuyện gì cũng chiều theo ý em gái. Bởi vậy, dù bà hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, ba mươi lăm tuổi mới sinh con, họ cũng không để ý.
Từ đầu đến cuối Mục Chỉ Huyện nói với người nhà mình lấy một người Anh, định cư
nước ngoài, rồi lại đưa Ôn Khanh Mộ về.
Trong nước chỉ có một mình Ôn Khanh Mộ, vì thế hai người bác của anh cũng coi anh như người một nhà.
Nhà họ Mục cũng vô cùng coi trọng Ôn Khanh Mộ. Toàn bộ trẻ con dù lớn hay nhỏ đều gọi một tiếng "thím” ngọt xớt.
Duy chỉ có Mục Nhiễm Tranh cứ ngồi yên ở ghế sofa.
“Nhiễm Tranh, thím con đến sao con không nhúc nhích gì thế hả? Mau chào hỏi đi!”
“Có gì mà phải chào hỏi, con và Lạc Ly thân quen rồi mà” Mục Nhiễm Tranh hơi bực mình.
Đây là cảnh tượng anh lo lắng nhất,
“Lạc Ly gì chứ hả, đây là thím của con, mau chào hỏi đi” Diệu Hướng Vân thúc giục.
Tô Lạc Ly không ngăn cản, cô cũng muốn nhìn xem Mục Nhiễm Tranh có gọi không.
“Cô ấy còn nhỏ hơn con đấy!”
“T: Cái thằng này, nhỏ nhưng mà vai vế lớn hơn, ai bảo vai vế của Lạc Ly lớn chứ!”
“Ai bảo bố mẹ sinh con ra?!”
Mục Nhiễm Tranh tức giận.
Diệu Hướng Vân dở khóc dở cười.
“Lạc Ly à, hai đứa quen nhau đã lâu, hẳn là em cũng biết tính Nhiễm Tranh rồi, nó là thế đấy. Em ngồi xuống đi.”
“Không sao đâu ạ, chị cử đi làm việc đi ạ.”
“Tiểu Mộ, làm thế được à? Em dâu mới đến đây lần đầu mà”
“Không sao, đều là người một nhà” Ôn Khanh Mộ trả lời.