Sở Nhuận Chi nói xong thì rời đi, Tô Lạc Ly cũng không kịp hỏi được gì.
Điện thoại của cô, cô cần liên lạc với Ôn Khanh Mộ!
Mặc dù Hoắc Vũ Long dặn mấy người giúp việc gọi cô là cô cả của nhà họ Hoắc.
Nhưng cô cả là cô mới đến đây, cho nên cũng không dám đi lung tung trong nhà người ta.
Cho đến tận buổi trưa, Hoắc Tư Nhã đi học về, năm nay cô bé mới lên lớp mười, còn nhỏ tuổi.
Tô Lạc Ly chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cô bé mặc bộ đồng phục xanh trắng đang chạy như điện tới đây.
"Chi ho!"
Hoắc Tư Nhã ôm lấy Tô Lạc Ly.
“Tuyệt quá, tuyệt quá đi mất, không ngờ Tô Lạc Ly lại là chị họ của mình!”
Thần tượng của mình lại đột nhiên trở
thành chị họ của mình, Hoắc Tư Nhã cảm thấy như thể một cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy!
Cô bé cảm thấy chỉ trong phút chốc mình. đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời!
“Em chính là Tiểu Nhã à?”
“Vâng, vâng ạ! Em chính là Tiểu Nhã! Chị họ, có thể gặp được chị là một điều rất tốt! Em vui lắm, cả buổi sáng em đều không học, em muốn đến gặp chị từ sáng nhưng bố em nói rằng chị đang ngủ, không cho em đến quấy rầy chị! Cuối cùng em cũng được gặp chị rồi!”
“Tiểu Nhã, em có điện thoại không? Chị có thể dùng điện thoại của em được không?”
Hoắc Tư Nhã nhặn mũi lại.
“Em không có điện thoại, bố em không cho em dùng, bố bảo năm nay em đã lên lớp chín, sắp phải thi cấp ba rồi nên nhất quyết không mua điện thoại cho em, các bạn
cùng lớp của em đều có điện thoại rồi”
“À, vậy à.”
Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy hơi thất Vọng.
“Chị họ, chị muốn gọi điện thoại a? Để em dẫn chị đi tìm anh trai là được! Nhất định anh ấy sẽ đồng ý giúp chị!”
Nói xong, Hoắc Tư Nhã kéo Tô Lạc Ly đi ra khỏi cửa.
Hai người xuyên qua từng hành lang mang mùi hương và màu sắc cổ xưa, đi đến một căn phòng.