Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 517: Chương 517: Chương 507




“Không có mã vùng, dãy số này gọi cho mợ chủ rồi hai người nói chuyện hơn hai phút, có thể thấy mợ chủ đã có một cuộc trò chuyện ngắn với đối phương, nhưng không thể tra ra mã vùng của dãy số này, cũng không tìm ra bất kỳ thông tin nào.”

“Gửi số đó cho tôi luôn đi.”

“Vâng.”

Tiêu Mạch Nhiên ở bên cạnh dường như đột nhiên nhớ ra điều gì.

“A Khanh, em đột nhiên nhớ ra.”

Tiểu Mạch Nhiên muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn dì Phương và Lê Hoa.

Ôn Khanh Mộ cũng hiểu ý Tiêu Mạch Nhiên, hai người cùng lên tầng, đi vào phòng làm việc.

“Nhớ ra chuyện gì?”

“Anh còn nhớ lần trước từ trên núi về, em nói với anh rằng có người âm thầm gọi cho Lạc Ly, muốn Lạc Ly thăm dò anh không? Em đang nghĩ liệu có phải cùng một người không?”

Trong mắt Ôn Khanh Mộ sáng lên sự thù hận rõ ràng.

Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

“Giản Ngọc!”

“Anh quen người đó?” . ngôn tình hay

“Không quen, nhưng tôi biết anh ta.”

Ôn Khanh Mộ nhận được số điện thoại Doãn Cẩn gửi tới, anh lập tức gọi đi.

“Nhưng anh gọi cho anh ta cũng vô ích, em đoán số điện thoại này đã bị huỷ lâu rồi.”

Khi Tiêu Mạch Nhiên còn đang nói thì cuộc gọi đã được kết nối!

“A lô, tôi đợi cuộc điện thoại này của anh ba ngày ba đêm rồi. Ôn Khanh Mộ, xem ra anh cũng chỉ thế thôi, điều tra ba ngày ba đêm mới tra ra tôi.”

Giọng nói khiêu khích của Giản Ngọc phát ra từ đầu dây bên kia.

“Ly Ly đâu?”

“Đúng là bây giờ Lạc Ly đang ở chỗ tôi, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để anh tìm được cô ấy đâu”

“Giản Ngọc, rốt cuộc anh.”

Ôn Khanh Mộ còn chưa nói xong thì Giản Ngọc đã cúp máy.

Khi anh gọi lại lần nữa thì đối phương không trả lời, thậm chí còn tắt máy.

Ôn Khanh Mộ căm hận nắm chặt tay.

Sao anh lại không nghĩ đến Giản Ngọc chứ?

“Có phải Lạc Ly đang trong tay người này không?”

Tiêu Mạch Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt rồi, biết Lạc Ly đang ở trong tay ai thì chỉ cần điều tra người đó là được, ít nhất sẽ không phải tìm kiếm mà không có manh mối nữa”

“Nhưng dù có tra thế nào cũng không thể tra ra người này, tôi đã theo dõi anh ta rất lâu, rất lâu rồi, nhưng hoàn toàn không có thông tin gì.”

Tiêu Mạch Nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ không thể tin được.

“ở trước mặt anh mà vẫn có người có thể trốn kỹ vậy sao?”

Tiêu Mạch Nhiên luôn cảm thấy Ôn Khanh Mộ là người toàn năng, không ngờ lần này anh đã thực sự đụng độ đối thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.