“Ai da, mẹ à, con vừa xuống máy bay nên mệt lắm, con về phòng ngủ một lát đây.”
Nói rồi Hoắc Tư Kiệt chuẩn bị đi.
“Này này, mẹ còn chưa nói xong mà! Chị họ con về rồi.”
“Chị họ con? Sao tự dưng con lại có chị họ
đâu ra thế?” Hoắc Tư Kiệt vô cùng khó
hiểu.
Nhà họ Hoắc ít người, bố mẹ Hoắc Vũ Long cũng chỉ sinh ra Hoắc Vũ Long và Hoắc Vũ Như, Hoắc Vũ Nhu đã bỏ nhà đi nên nhà họ Hoắc chỉ còn lại mấy người họ hàng xa, bình thường cũng không qua lại nhiều.
“Con còn nhớ bố con từng nói ông ấy có chị gái không? Con còn một người bác nữa.”
Hoắc Tư Kiệt cẩn thận nhớ lại.
“Ồ, hình như có chuyện này.”
“Bác con đã qua đời những bà ấy vẫn còn hai đứa con, một trai một gái. Bố con đã tìm được cô con gái rồi, con đi gặp chị họ
đi."
"Ồ."
Hoắc Tư Kiệt cũng không quan tâm, trong nhà có thêm một người chị họ thôi mà, điều này cũng không ảnh hưởng đến cậu lắm.
Sở Nhuận Chi đưa Hoắc Tư Kiệt đến phòng của Tô Lạc Ly.
“Chị họ con ở phòng này, con vào đi, có điều bất ngờ đấy.”
Sở Nhuận Chi cũng biết con trai mình rất thích Tô Lạc Ly.
Cả Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã đều rất thích cô.
“Bất ngờ? Không bị doạ sợ là được rồi.”
Hoắc Tư Kiệt đứng gõ cửa.
“Chị họ?”
Tô Lạc Ly đang đọc sách trong phòng thì đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi chị họ.
“Lạc Ly, Tiểu Kiệt về rồi!” Sở Nhuận Chi cao giọng gọi.
Tô Lạc Ly lập tức đứng dậy đi tới mở cửa.
Vào khoảnh khắc ấy...
“Chị Lạc Ly?”
“Tiểu Kiệt?”
Cả hai đều sững sờ!
Sở Nhuận Chi nhìn hai người.
“Hai đứa từng gặp nhau à?”
“Gặp rồi ạ!” Hoắc Tư Kiệt trả lời ngay.
“Ôi chao, thật có duyên mà! Hai đứa nói chuyện đi”
Sở Nhuận Chi vui vẻ rời đi.
Hoắc Tư Kiệt bước vào phòng.
“Chị Lạc Ly, không ngờ chị lại là chị họ của em! Trời ơi, thật không thể tin được!”
Hoắc Tư Kiệt chợt cau mày.
“Vậy Tô Kiềm Mặc... là anh họ em?”
“Chị cũng không biết hai đứa em ai lớn hơn nữa.” Tô Lạc Ly vui mừng nhìn Hoắc Tư Kiệt.
“Cậu ấy lớn hơn em, chúng em sinh cùng năm nhưng cậu ấy ra đời trước.”
"Ô.
Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm Hoắc Tư Kiệt.
Dường như cô đã tìm được cọng rơm cứu mạng!