Tô Kiêm Mặc kéo Tô Lạc Ly vào phòng làm việc.
Dù Tô Lạc Ly không có tâm trạng, nhưng cô không muốn làm Tô Kiềm Mặc thất vọng nên vẫn cắn răng nghe kế hoạch của cậu.
“Chị nghĩ kế hoạch này của em có được không? Dù ai cũng có ước mơ, nhưng studio của chúng ta không phải tổ chức từ thiện, cũng phải kiếm tiền. Chúng ta không thể may toàn bộ các tác phẩm của mọi người, vậy nên chúng em phải cạnh tranh!”
Tô Lạc Ly nhìn vào điện thoại mình.
“Ảnh hậu keo kiệt”
“Tô Lạc Ly vắt cổ chày ra nước”
Những hot search này xuất hiện trong dự liệu của cô, cùng lên với những hot search. này đương nhiên là những bài khen ngợi Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch.
Tất cả các bài viết sáng nay đều ca ngợi Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch.
Trước đây Tô Nhược Vân vẫn luôn tẩy trắng, lần này coi như đã tẩy trắng hoàn toàn!
Có tác giả truyền thông tin tức nói rằng
đêm tiệc từ thiện là một tấm kính chiếu yêu, có thể nhìn ra ngôi sao nào là thần tiên, ngôi sao nào là yêu tinh.
Thần tiên thật thì không thể giả, yêu tinh thật cũng trốn không thoát.
Đây là đang ngầm châm chọc Tô Lạc Ly.
“Em đang nói chuyện với chị đấy, chị có nghe không?”
Tô Kiêm Mặc phát hiện Tô Lạc Ly hơi lơ đãng.
“Ồ, em nói tiếp đi, chị đang nghe đây!”
“Nghe gì chứ? Chị cứ nhìn vào điện thoại suốt!” Tô Kiềm Mặc vô cùng bất mãn.
Tô Lạc Ly thở dài.
“Kiếm Mặc, tối qua chị tham dự buổi tiệc từ thiện rất không thuận lợi, có thể chị sẽ phải giải quyết một số chuyện. Em cứ để bản kế hoạch của em lại đây đi, chị sẽ xem sau.”
“Có phải do trang phục em thiết kế không chị?”
“Không phải, không liên quan đến trang phục, em không cần quan tâm đầu, công ty sẽ xử lý”.
Tô Lạc Ly day huyệt thái dương.
Tô Kiềm Mặc thấy trạng thái của Tô Lạc Ly thật sự không ổn, vì vậy cậu chuyển ảnh. mắt sang điện thoại cố.
Cậu cau mày, cầm điện thoại Tô Lạc Ly lên.
Màn hình điện thoại Tô Lạc Ly đang dừng ở tấm ảnh Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch bước đi trên thảm đỏ.
“Chị, đây không phải thiết kế của Trương Chiêu sao?”
Tô Lạc Ly đột nhiên ngẩng đầu.
“Là ai?”
“Bạn cùng lớp em, ở cùng phòng với em, tên là Trương Chiêu. Nhưng.”
“Sao thế?”
“Đây là bài tập về nhà giáo sư Lâm giao cho chúng em, sao đột nhiên lại bị Tô Nhược Vân mặc lên người?”
Tô Kiềm Mặc không hiểu.
“Bài tập về nhà? Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn, cực kỳ chắc chắn! Vì bản. thảo thiết kế này mà Trương Chiêu đã phải thức mấy đêm, thay đổi hơn ba mươi lần, còn nhờ em xem hộ. Nhưng cuối cùng giáo sư Lâm chỉ cho cậu ấy bảy mươi điểm, trong lúc bực mình cậu ấy đã vứt bản vẽ đi!"
Trong lòng Tô Lạc Ly nảy sinh nghi ngờ.