Rốt cuộc người phụ nữ chết tiệt này muốn làm gì?
Không chờ Ôn Khanh Mộ trả lời, Tô Lạc Ly lại tiếp tục gửi một tin nữa.
“Nếu tối nay anh có việc, muộn một chút hay hôm khác cũng được” 4 Vội không chờ được đến vậy!
Ôn Khanh Mộ thật sự hận không thể xuất hiện trước mặt cô bây giờ, xé xác cô ra!
Nhưng anh vẫn cố nhẫn nại trả lời: Ở đâu?
Tô Lạc Ly liền trả lời: Quán bar Tình Thư.
ĐM?
Còn đến nơi ám muội như quán bar?
Rốt cuộc Tô Lạc Ly muốn làm gì?
Quả thật Ôn Khanh Mộ bị tức điên rồi, mấy ngày anh không đến xử lý cô, cô liền muốn ngoại tình?
“Được, chín giờ tối nay” Ôn Khanh Mộ trả lời.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc người phụ nữ này có dám cấm sừng anh không?
Cả ngày nay, Ôn Khanh Mộ không có tâm tình làm bất cứ việc gì, tất cả cuộc họp vốn định sẵn đều hủy bỏ.
Cuối cùng chờ đợi tới mòn con mắt cũng tới buổi tối.
Anh cởi vest, tháo chiếc khuyên tai màu lam, thay sang bộ quần áo thoải mái rồi đi thẳng ra ngoài.
Quán bar Tình Thư.
Đây là nơi anh và Tô Lạc Ly gặp mặt lần đầu.
Quán bar lúc chín giờ vẫn chưa có nhiều người, xung quanh vắng vẻ, ban nhạc cũng chưa bắt đầu biểu diễn.
Ôn Khanh Mộ ngồi bên quầy bar, gọi một cốc bia.
Rốt cuộc Tô Lạc Ly muốn làm gì?
Quay lại chốn cũ, hâm nóng tình xưa?
Anh vừa nghĩ vậy liền một hơi uống hết cốc bia.
Đột nhiên có người vỗ lên vai anh một cái, cảnh tượng này tại sao lại quen thuộc thế chứ?
“Chào!”
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy tay mình đang run!
Vẫn tiếng “Chào!” quen thuộc ấy!
Vừa quay đầu, Tô Lạc Ly cười tươi như hoa.
Không biết có phải vì nghỉ ngơi mấy ngày hay không, sắc mặt cô hồng hào hơn nhiều, nhìn lại càng thêm xinh đẹp.
Ôn Khanh Mộ liền nở nụ cười: “Sao vậy? Hẹn tôi ở đây, lẽ nào cô muốn…”
Nói rồi, ánh mắt Ôn Khanh Mộ lướt dọc thân người Tô Lạc Ly một lượt.
Tô Lạc Ly lườm anh một cái, ngồi xuống cạnh anh: “Tôi coi anh là anh em, ĐM nó anh cứ muốn ngủ với tôi!
“Vậy sao cô lại hẹn ở đây chứ?”
Tô Lạc Ly nhún vai: “Tôi sắp chính thức ra mát rồi, sau này bận quay phim, chạy quảng cáo, có lẽ sau này rất hiếm có dịp gặp anh, hơn nữa, tôi còn có một tin tốt muốn nói với anh”
Ôn Khanh Mộ liền thở phào một hơi.
“Anh biết người quản lý của tôi là ai không?”
Tô Lạc Ly híp mắt lại, ý cười khẽ lộ ra nơi khóe mắt.
“Từ, Tỉnh, Như!”
Tô Lạc Ly cười vui vẻ: “Trước kia tôi rất thích cô ấy!
Chuyện vui phải chia sẻ với bạn bè, nhưng tôi chỉ có một người bạn, giờ ở nước ngoài, xa quá, không với tới được, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mình anh”
D Ôn Khanh Mộ lập tức mặt mày rạng rỡ, thì ra không phải tình một đêm!
“Thì ra trong lòng cô tôi quan trọng thế à?”
Tô Lạc Ly cười gật đầu: “Sau này có lẽ tôi không thể đến nơi như quán bar này nữa, vì thế, tối nay coi như tôi nói lời tạm biệt với quán bar đi!”
Nói rồi, Tô Lạc Ly gọi nhân viên quầy bar lấy một cốc bia.
Tô Lạc Ly đón lấy cốc bia, chạm vào cốc của Ôn Khanh Mộ, sau đó từ từ uống.
Ôn Khanh Mộ nhìn trộm Tô Lạc Ly.
Trong quán bar, dưới đèn bảy màu chớp nháy, khuôn mặt thanh tú của Tô Lạc Ly khiến người khác động tâm như: thế.
Đặc biệt là đôi mắt, sáng lấp lánh như đá Obsidian, lại thêm hàng mi dài mỏng như cánh bướm.
ÐM, người phụ nữ của anh sao lại đẹp đến thế?
Ôn Khanh Mộ cũng uống cốc bia mà Tô Lạc Ly vừa chạm vào.
“A Khanh..”
“Hứ?
Tô Lạc Ly quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ, nụ cười hoạt bát vừa rồi trở nên dịu dàng ấm áp.
“Anh nhìn anh xem, vẻ ngoài đẹp trai, dáng người cũng đẹp, làm gì không tốt, lại cứ làm trai bao chứ?”
Anh là chủ tịch đó, được không?
Rõ ràng là cô hiểu nhầm có được không?
Bằng không, ông đây sao lại tự nhận là trai bao chứ?
“Tôi cảm thấy anh vẫn nên tìm một công việc nghiêm chỉnh đi, tuổi còn trẻ mà, cho dù không có học thức, chăm chỉ nỗ lực, vài năm nữa cũng sẽ sống ổn thôi, lấy thêm cô vợ nữa, tốt biết bao?”
Tô Lạc Ly lo lắng sẽ tổn thương tới lòng tự trọng của Ôn Khanh Mộ, vì thế giọng nói cực kì dịu dàng.
Ôn Khanh Mộ cười.
“Cưới một cô vợ? Vậy cô lấy tôi nhé?” Ôn Khanh Mộ nhướn mày.
Đôi mắt màu lam hớp hồn người.
Tô Lạc Ly bỗng nâng khuôn mặt của Ôn Khanh Mộ lên.
“Vẻ ngoài của anh rất giống yêu nghiệt! Nếu tôi chưa kết hôn, thật sự có khả năng sẽ nghĩ tới anh!”
Trái tim Ôn Khanh Mộ “thình thịch” một tiếng! . ngôn tình ngược
“Tô Lạc Ly, nếu tôi nói tôi yêu cô, cô có ly hôn rồi theo tôi không?”
Nụ cười trên mặt anh dần biến mất.
Đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Sự nghiêm túc đột nhiên xuất hiện khiến Tô Lạc Ly có chút không biết làm sao.
Gô lắc đầu.
“Wi sao? Cô chê tôi là trai bao? Thực ra tôi..”
Tô Lạc Ly lại lắc đầu, nụ cười trên mặt biến mất không thấy nữa.
“A Khanh, anh biết vì sao tôi lại lấy chồng mình không?”
“Hơn một năm trước, Kiêm Mặc phát bệnh phải vào phòng điều trị tích cực, bác sĩ nói lần này lành ít dữ nhiều, mà tiền viện ở phòng điều trị tích cực một ngày tôi cũng không có, bác sĩ bảo tôi đi gom tiền, nói có một loại thuốc nhập khẩu không chừng có thể giúp Kiêm Mặc thoát nạn, nhưng loại thuốc này rất quý, phải thanh toán trước mới có thể dùng”
“Tôi quỳ trước cửa nhà một ngày một đêm, khổ sở cầu xin bố tôi cứu Kiêm mặc, nhưng bố tôi lại lạnh lùng nói với tôi, sớm muộn gì nó cũng phải chết, cần gì phải lãng phí. Thời khác đó, tôi đã tự nói với mình, ai có thể giúp tôi vượt qua lúc đó, tôi sẽ giao mạng mình cho người đó”
Trong mắt của Tô Lạc Ly mang theo thứ gì đó lóng lánh.
“Có lẽ là ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi, chồng tôi xuất vào lúc đó, một triệu lập tức đăng kí kết hôn, tôi nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, từ lúc đó, tôi đã sớm không đếm xỉa gì tới tất cả của mình”
“Trước lúc đó, mong muốn lớn nhất của tôi là có một gia đình, một gia đình thật sự thuộc về tôi, mà một giây đó, tôi không thể nào có được nữa”
Tô Lạc Ly quay đầu lại, nhấc tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt mình.
Cả người Ôn Khanh Mộ run lên, có một gia đình…
“Tôi sẽ không ly hôn với chồng mình, trừ khi…”
“Trừ khi thế nào?” Ôn Khanh Mộ vội vàng hỏi.
Tô Lạc Ly bỗng cười khổ: “Tôi cũng không biết.”
Nói xong, cô nhấc cốc bia lên, một hơi uống cạn.
Nói ra, dường như Tô Lạc Ly đỡ đi gánh nặng, trong lòng thoải mái.
“A Khanh, những lời này tôi chưa từng nói với ai”
Tô Lạc Ly vỗ lên vai Ôn Khanh Mộ.
Không biết vì sao, Ôn Khanh Mộ thấy cái võ này rất mạnh, rất nặng.
“Được rồi, sau này chúng ta chắc là ít có cơ hội gặp mặt, tối nay anh còn có gì muốn nói không? Nói một hơi hết ra, hôm nay chị đây, biết sẽ không giấu, có gì nói hết!”
Tô Lạc Ly cực kì phóng khoáng vỗ ngực mình.
Mắt Ôn Khanh Mộ khẽ động: “Cô từng yêu mấy lần rồi?”
Phụt…
Vốn Tô Lạc Ly cho rằng Ôn Khanh Mộ chả có gì đáng nói, không ngờ con người anh lại hóng hớt như thế?
“Một người đàn ông như anh lại mang trái tim của bà hoàng hóng hớt, anh cảm thấy phù hợp không?”
- ------------------