Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 93: Chương 93




Gọi chồng là đu Ôn Khanh Mộ nhận được tin nhắn, nhíu mày lại.

Ở nhà cháu trai?

Bỗng anh nhếch môi, trên mặt xuất hiện nụ cười tà mị.

Nghĩ tối người ma Lạc Ly qiến củlg Không nhỉ người cháu trai này chắc chắn là Mục Nhiễm Tranh.

Nếu Tô Lạc Ly không biết thân phận của mình, sao có thể biết quan hệ giữa mình và Mục Nhiễm Tranh chứ?

Nói vậy có nghĩa là, hôm nay cô đã biết trước bản thân anh giả trang thành một người khác lừa cô, nên cô mới nói muốn ly hôn.

Nhất định là như vậy!

Ôn Khanh Mộ không để ý đến tin nhắn, mà đi thẳng ra cửa, phóng xe tới nhà Mục Nhiễm Tranh.

Khi biệt thự núi Diamond Đã là nửa đêm, những căn nhà khác đã tắt đèn, chỉ có căn biệt thự số 6 của Mục Nhiễm Tranh vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Trong tay Tô Lạc Ly cầm chổi lông gà, nhưng lông gà gần như đã rụng hết, chỉ còn lại tay cầm trụi lủi, cả căn phòng toàn là lông gà.

Cô hồi sức, liền giao tranh hiệp hai với Mục Nhiễm Tranh, vẫn thẳng lợi như trước.

Mục Nhiễm Tranh đứng cách cô năm mét.

“Tôi nói này Lạc Ly, tôi đã xin lỗi cô rồi, còn chưa được: sao? Tôi cũng là người bị hại, có được không?”

Vừa nghe lời này, Tô Lạc Ly liền ngẩng đầu lên.

“Anh là người bị hại? Anh còn không biết xấu hổ nói mình là người bị hại? Vậy được, anh nói xem, anh bị hại chỗ nào?”

“Tôi…”

Mục Nhiễm Tranh cũng không biết làm sao, Tô Lạc Ly ơi Tô Lạc Ly, cô bị ngốc phải không?

Đã rõ như vậy rồi, cô không thấy sao?

Anh chỉ vết thương trên người: “Cô đã đánh tôi thế này rồi, lẽ nào tôi không phải là người bị hại sao?”

“Đáng đời!”

Tô Lạc Ly cầm gối trên sofa, ném về phía Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh liền bắt lấy.

Tô Lạc Ly vẫn chưa nguôi giận!

Sợ là không nguôi giận nổi.

“Đã muộn thế này rồi, hay là cô ngủ ở đây đi, cô không buồn ngủ sao?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.

“Buồn ngủ cái đầu nhà anh ý!”

“Tôi buồn ngủ rồi..”

Tô Lạc Ly cười xấu xa: “Hay là tôi giúp anh tỉnh táo nhé?”

Nói rồi, cô giơ cái chổi lông già trong tay lên!

“Đừng đừng đừng, tôi không buồn ngủ, giờ tôi rất tỉnh táo, cực kì tỉnh táo!”

Tô Lạc Ly lườm anh, thật sự cứ thấy anh là liền tức giận.

Bỗng cô cảm thấy có chút không đúng lắm.

“Điện thoại tôi đâu, Hắc Thổ?”

Mục Nhiễm Tranh nghe thấy cô lại bát đầu gọi anh là Hắc Thổ, chắc là cô cũng hơi nguôi giận rồi, bằng không, cô sẽ gọi anh là Mục Nhiễm Tranh.

“Vừa rồi cô còn nhắn tin mà”

Tô Lạc Ly nghĩ kỹ lại, hình như vừa rồi có ai đó nhắn tin cho cô.

“Đúng vậy, tôi nhắn cái gì ấy nhỉ?”

“Tôi nào biết cô nhắn gì chứ?”

Mục Nhiễm Tranh nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại đặt trên tủ giày ngoài cửa, liền đi tới cầm điện thoại lên.

“Nhanh mang qua đây cho tôi!”

Mục Nhiễm Tranh tới gần hai mét, dừng bước lại, cẩn thận ném điện thoại lên sofa.

Anh vẫn không yên tâm lại gần cô đến thế.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

“Muộn như này rồi, ai chứ? Lạc Ly, không phải chúng ta kịch liệt quá, khiến hàng xóm không vui chứ?”

Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh đi về phía cửa, khi anh nhìn thấy người bên ngoài qua mắt mèo.

Ch… Ch… Chú…

“Ch cái gì chứ?” Tô Lạc Ly đang cúi đầu mở máy xem xem vừa rồi mình nhán cái gì.

“Chú tôi!” Mục Nhiễm Tranh xoay người lại, sợ hãi nhìn Tô Lạc Ly.

Lúc này Tô Lạc Ly cũng đã mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn mình vừa gửi cho chồng.

Ở nhà cháu trai.

Cô liền lấy điện thoại đập vào đầu mình!

Xong rồi, lộ rồi!

“Làm sao đây?” Mục Nhiễm Tranh sợ đến mức chân bắt đầu mềm nhữn: “Cô trốn lên gác đi!”

“Trốn gì mà trốn? Là tôi nói với anh ta tôi ở đây!”

“Hả? Tô Lạc Ly, đậu xanh cô muốn hại chết tôi à?”

Tô Lạc Ly lại cực kì bình tĩnh: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mở cửa”

Lúc này, chuông cửa lại vội vàng vang lên lần nữa.

“Mục Nhiễm Tranh! Chú đếm đến ba…”

Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng mở cửa, tốc độ đó quả thật khiến người khác kinh ngạc, đến Tô Lạc Ly cũng ngây người.

“Chú… Nửa đêm rồi, chú tìm cháu có chuyện gì sao?”

Tô Lạc Ly nhìn Mục Nhiễm Tranh đứng ở cửa, cuối cùng cô cũng biết dáng vẻ vừa thấy đã sợ trong lời Phùng Khiêm là thế nào.

Ôn Khanh Mộ lườm Mục Nhiễm Tranh, trực tiếp đẩy anh †a ra, sải bước đi vào.

Cảnh tượng trong phòng khách thật sự khiến anh giật mình.

Ghế đổ ngang đổ dọc, tranh treo trên tường cũng rơi xuống một nửa, sách báo rơi đầy đất, quan trọng nhất là sàn nhà toàn lông gà, thật sự chói mắt!

Ở đây kịch liệt đến thế nào chứ?

Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly đang ngồi trên sofa, ngược lại, cô cực kì bình tĩnh, nghiêng người dựa vào sofa.

“Ô, trận gió nào thổi ngài tới đây thế? Nhưng, tôi rất tò mò, giờ tôi nên gọi anh là trai bao, hay gọi chủ tịch Ôn, hay là phải gọi anh là chồng đây?”

Tô Lạc Ly kỳ quái, đương nhiên cô cũng chả thoải mái gì.

Ôn Khanh Mộ cười lạnh, không nói gì, mà sải bước đi về phía Tô Lạc Ly.

Mục Nhiễm Tranh liền đóng cửa lại, hôm nay ở đây sẽ không xảy ra án mạng chứ?

Ôn Khanh Mộ đi tớ trước mặt Tô Lạc Ly, cúi xuống, nhấc cằm cô lên.

Trong mắt tỏa ra ánh sáng chói lòa.

“Gọi chồng là được”

Phụt…

Tô Lạc Ly thật sự nhịn đến nội thương!

Trước giờ chưa từng gặp người đàn ông nào mặt dày.

như này, cô giơ tay hất tay Ôn Khanh Mộ ra.

“Anh tự trọng chút!”

“Tự trọng? Chúng ta là vợ chồng, cùng chung chăn gối cũng đã lâu, tự trọng gì chứ? Hử?”

“Anh..”

“Sao? Không phải những gì tôi nói đều là sự thật sao?”

Vậy mà Tô Lạc Ly lại không có lời nào đáp trả.

Nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, Mục Nhiễm Tranh liền đi tới.

“Chú, chú bớt giận, thật ra Lạc Ly cô ấy cũng không có ý gì khác, chỉ là cô ấy vừa biết chuyện nên nên hơi tức.

giận…”

Anh thật sự sợ chú mình tức giận, bóp chết Tô Lạc Ly.

Cái cổ nhỏ gầy của Tô Lạc Ly kia, thật sự không chịu nổi!

“Chú và thím cháu nói chuyện, bề dưới như cháu nói leo.

cái gì?”

Ôn Khanh Mộ không hề nhìn Mục Nhiễm Tranh.

Tô Lạc Ly lại trừng mắt nhìn anh: “Giờ thì biết giúp tôi rồi, lúc trước làm gì chứ?”

Mục Nhiễm Tranh khóc không ra nước mắt.

Được, anh lắm mồm, anh không nói gì nữa.

Ôn Khanh Mộ vừa cúi đầu, thấy cái chổi lông gà không còn cọng lông nào, liền nhếch miệng cười.

“Đến đây dạy dỗ cháu trai à, phu nhân, có cần tôi giúp không?”

Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt.

Anh trêu chọc ai chứ?

Có phải lương tâm của chú bị chó gặm rồi không, do anh che giấu sự thật giúp chú ấy, nên mới bị Tô Lạc Ly đánh túi bụi!

Vậy mà giờ chú ấy còn muốn giúp Tô Lạc Ly đánh anh?

Tô Lạc Ly nhìn Mục Nhiễm Tranh, tên nhóc này đã sợ đến hồn bay phách lạc, chân cũng run lẩy bẩy.

Trước đây bị người chú này áp bức bao nhiêu chứ…

Cô đã đánh anh không nhẹ rồi, thôi bỏ đi.

“Không cần!”

Ôn Khanh Mộ nhướn mày.

“Sao? Xót cháu nó à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.