“Vậy tôi sẽ nhờ vào lời chúc tốt lành này của dì nhé!” Tô Lạc Ly tinh nghịch nháy mát. Sau đó cô lại đưa hai bao lì xì một lớn một nhỏ cho Lê Hoa.
“Mợ chủ, vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”
Lê Hoa vui mừng phấn khởi cất bao lì xì vào túi.
Buổi chiều, dì Phương và Lê Hoa xách hành lý ra về.
Nhàn rỗi không có việc gì làm nên Tô Lạc Ly đưa Tô Kiềm Mặc đến trung tâm thương mại, Tết đến đương nhiên sẽ mặc quần áo mới.
Trung tâm thương mại có rất nhiều người, không khí năm mới ở khắp muôn nơi.
“Chị à, đây là lần đầu tiên em được đón Tết vui thế này!” Tô Kiềm Mặc trông rất hào hứng.
“Chị cũng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể đón Tết một cách vui vẻ, thoải mái. Hôm nay em muốn mua gì, chị sẽ mua cho em hết!”
“Chị, không phải gần đây chị đang mở cửa hàng bánh ngọt với người khác sao? Tiền đã đầu tư vào đấy hết rồi, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”
“Ly Ly, anh có chuyện muốn bàn với em”
“Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?” Tô Lạc Ly nhướng mắt, đây là lần đầu tiên Ôn Khanh Mộ nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc thế này.
“Ngày mai anh đưa em về nhà họ Mục ăn Tết nhé, được không?”
“Nhà họ Mục? Nhà Hắc Thổ?”
“Ừm, cậu anh đã gọi điện mấy lần, hỏi anh năm nay có thể đón Tết bên nhà ông ấy không.”
“Trước kia anh đón Tết ở đâu? Không ra nước ngoài đón Tết cùng bố mẹ anh sao?”