“Nhưng Kiêm Mặc và Hân Hân không thể đến với nhau được.”
Tô Lạc Ly nói một cách khẳng định
“Tại sao không? Hân Hân rất thích Tô Kiêm Mặc! Chị sẽ không vì là thím của Hân Hân. mà không đồng ý đó chứ?”
Hoắc Tư Kiệt rất khó hiểu.
“Đương nhiên không phải, chị cũng rất thích con bé vì có thể đã thân lại càng thân, nhưng hai đứa nó không thể đến với nhau,
vì Kiếm Mặc..”
Nói đến đây, vẻ mặt Tô Lạc Ly hơi cô đơn.
“Kiểm Mặc đã bị bác sĩ kết án tử hình từ rất lâu rồi, thằng bé mắc bệnh tim bẩm sinh. Trước đây bác sĩ nói nó không thể sống qua mười bảy tuổi, nhưng bây giờ nó đã qua mười bảy tuổi, sức khoẻ ngày càng yếu đi, không biết ngày nào..”
Tô Lạc Ly không nói hết nhưng Hoắc Tư Kiệt cũng hiểu.
Cô ổn định lại cảm xúc của mình.
“Chị sẽ không cho phép Kiêm Mặc yêu đương, yêu đương ảnh hưởng đến cảm xúc, những dao động cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến tim, rút ngắn tuổi thọ của thằng bé”
Hoắc Tư Kiệt vẫn còn hơi sốc vì chuyện này.
Cậu không ngờ bệnh của Tô Kiêm Mặc lại nghiêm trọng đến thế.
Tô Lạc Ly nhướng mắt nhìn Hoắc Tư Kiệt.
“Tiểu Kiệt, vậy nên em hoàn toàn không cần lo lắng Hân Hân sẽ đến với Kiếm Mặc, em. vẫn còn cơ hội.”
Tô Lạc Ly biết lợi dụng tình cảm của một bé trai thế này thật sự hơi bỉ ổi, nhưng cô hết cách rồi.
“Chị họ, chị không nói dối em chứ?”
Hoắc Tư Kiệt đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
“Tiểu Kiệt, sao chị có thể nói dối em được? Chị và Kiểm Mặc sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, cho dù chỉ muốn trốn thoát cũng không đến mức rủa thằng bé đúng không?”
Hoắc Tư Kiệt nghĩ lại thấy cũng có lý.
“Tiểu Kiệt, em nhất định phải giúp chị!”
Tô Lạc Ly nắm lấy tay Hoắc Tư Kiệt.
“Chị họ, em thật sự... Haiz..”
Hoắc Tư Kiệt vẫn chưa hạ được quyết tâm.
“Nếu em không giúp chị, khi nào Hân Hân biết chắc chắn sẽ trách em đó.”
Tô Lạc Ly chỉ đành đe doạ.