"Ai cho cô nấu ăn thế? Không phải là đã bảo cô ở nhà nghỉ ngơi tử tế sao?" Vốn dĩ Tô Lạc Ly còn vui mừng hí hửng chuẩn bị giới thiệu món ăn cô nấu hôm nay cho Ôn Khanh Mộ, thế nhưng giờ, trở nên im ng! "Ờ thì...
Tôi chỉ là..." "Chỉ là cái gì? Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi cho tốt, cậy mạnh cái gì? Coi lời của tôi như gió thổi ngang tai có phải không? Tôi thấy cô là thèm đòn!" "Tôi...
chỉ nấu đồ ăn thôi, chuẩn bị các thứ đều do dì Phương làm, không tin anh hỏi dì Phương xem?" Giọng nói của Tô Lạc Ly bỗng dịu đi. "Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ, rửa rau thái rau gì đó đều là do tôi làm, phu nhân chỉ cảm thấy khoảng thời gian này ông chủ vất vả quá, vì thế muốn tự mình vào bếp nấu vài món ngon cho cậu, phu nhân chỉ đứng bếp mà thôi, không mệt đâu." Nghe đến đâu, sắc mặt Ôn Khanh Mộ cũng coi như dịu hơn một chút. Suy cho cùng, cô nấu ăn cũng là vì anh. "Thật sao?”
"ừỪ" "Được rồi, sau này đừng nấu nữa, ăn cơm đi" Về Tô Lạc Ly còn đang điêu dưỡng thân thể, Ôn Khanh Mộ cũng không muốn trách mắng cô quá nhiều. Tô Lạc Ly lập tức ngồi xuống bên cạnh Ôn Khanh Mộ. "Không phải anh thích đồ ăn hơi thanh đạm sao? Tôi đã thay đổi một chút, anh mau nếm thử xem, có ngon hay không?" Nói rồi, Tô Lạc Ly liền gắp thức ăn cho Ôn Khanh Mộ. Dì Phương thấy thế, liên vội vàng khua tay với Tô Lạc Ly, nhất định không được gắp đồ ăn! Ôn Khanh Mộ rất ghét việc có tiếp xúc cơ thể với người khác, cho dù là giáp tiếp tiếp xúc cũng không được! Đặc biệt là cái này còn là thứ ăn vào miệng. Tô Lạc Ly không hiểu dì Phương khua tay là có ÿ gì. Chỉ thấy Ôn Khanh Mộ trực tiếp cầm đũa ăn thức ăn mà Tô Lạc Ly gắp cho, dì Phương nhìn mà trợn mắt há miệng. "Ngon không? Lâu lắm rồi tôi không nấu ăn, cảm thấy hình như tay nghề thụt lùi rồi " "Ngon, y hệt như lúc trước”
"Vậy sao?" Nghe thấy anh khen ngợi, Tô Lạc Ly liên cười rạng rỡ: "Vậy anh ăn nhiều một chút”
"ừỪ" Bữa cơm này cực kỳ ấm áp, hai người ở bên nhau cực kỷ hòa hợp. Dì Phương cũng dần dần yên tâm, nếu như chuyện sảy thai lần này có thể cải thiện giữa hai người, như vậy cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt! Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly ở nhà quả thật là buôn chán, cũng không ngăn cô nấu ăn nữa, thể nhưng, anh cũng ước hẹn trước với cô, việc chuẩn bị phiền phức đều do dì Phương và Lê Hoa làm, cô chỉ phụ trách đứng bếp là được. Khoảng thời gian này, căn bản mỗi ngày Tô Lạc Ly đều nấu cho Ôn Khanh Mộ ăn, cũng học hỏi một chút từ dì Phương, tay nghê nấu ăn tiến bộ không ít.